Nhìn thấy Tuyệt Ảnh đi vào với bộ dạng hốt hoảng, quần áo trên người còn bị
xé rách một mảng lớn, Mị Ảnh không khỏi kinh hãi hô lên: “Chị, chị bị
làm sao vậy? Chủ nhân… hắn… hắn đã làm gì với chị?”
Trên khuôn mặt tuyệt diễm của Tuyệt Ảnh hiện lên một tia ửng hồng,
ngay sau đó nàng liền lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu, em mau đi
ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải theo chủ nhân ra ngoài nữa đấy!”
Mặc dù rất là nghi hoặc, nhưng từ trước đến giờ nàng đều rất nghe lời Tuyệt Ảnh, cho nên Mị Ảnh chỉ gật đầu một cái, rồi nói: “Em biết rồi,
vậy em đi ngủ trước đây, chúc chị ngủ ngon!”
“Ừ, chúc em ngủ ngon!” Nhìn thấy em gái của mình cả người đều cuộn
tròn lại trong đống cỏ khô, Tuyệt Ảnh không nhịn được mà thở dài một
hơi, sau đó nàng lại cúi người xuống, hôn lên trán của em gái mình một
cái.
“Hy vọng là ngày mai, mọi thứ sẽ bình thường trở lại!” Nàng bâng quơ
nói một câu thì thầm trong miệng. Không biết có phải Mị Ảnh cũng nghe
được lời của nàng nói hay không, mà chỉ nghe Mị Ảnh khẽ “ờ” lên một
tiếng.
Qua một hồi lâu, nhìn thấy em gái của mình đã ngủ say, Tuyệt Ảnh cởi
bỏ bộ quần áo đã bị Trần Vũ xé rách đi, thay vào đó là một bộ đồ mới
trắng tinh, đây cũng là đồ mà Trần Tiểu Phương đã chuẩn bị cho các nàng, chúng vẫn còn rất mới, và đặc biệt là tương đối rộng. Nhưng cho dù là
như vậy, vẫn không thể nào che dấu được sự phì nhiêu, đầy đà trên cơ thể của các nàng. Nàng lại lấy thêm một cái áo khoác da nữa, sau đó mới
lặng lẽ đi ra ngoài. Lúc nàng đi ra ngoài, nhìn về phía ngoài hiên,
trông thấy Trần Vũ vẫn còn yên lặng ngoài đó, bước chân hơi dừng lại,
động tác có chút lưỡn lự. Thế nhưng nàng vẫn cắn môi, chậm rãi đem áo
khoác da khoác lên trên người của hắn.
“Chủ nhân, người có lạnh hay không?” Nàng vừa khoác áo khoác lên người Trần Vũ, vừa ôn nhu hỏi.
Trần Vũ cũng đã nghe được tiếng bước chân của nàng, thấy nàng xuất hiện hắn vẫn yên lặng không có nói gì.
“Chủ nhân, ngài… còn còn giận em sao?” Nàng có vẻ rất sợ hãi khi hỏi về điều này.
“Ta giận ngươi thì được gì? Đuổi ngươi đi, hay là giết ngươi?” Trần
Vũ rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, nhưng lời của hắn, giống như là
con dao sắc bén cắt vào trong trái tim của nàng vậy.
“Ý em… ý em không phải là ý này! Chủ nhân, nếu… nếu như ngài muốn,
em… em có thể làm theo yêu cầu của ngài… chỉ là… chỉ là… em có một điều
kiện có được hay không?” Nàng dường như đã dùng hết can đảm để nói ra
được những lời này.
Trần Vũ cũng rất hiếu kỳ, đưa mắt lên nhìn nàng hỏi: “Ngươi cũng muốn ra điều kiện với ta sao?”
“Không, không phải! Chỉ là… chỉ là…” Nàng còn đang ấp úng, không biết phải trả lời lại hắn như thế nào, đột nhiên bàn tay của hắn đem nàng
kéo xuống, rơi vào trong lồng ngực của hắn.
“Ngài…” Nàng rất hoảng loạn.
“Đừng cử động, ngươi chỉ cần yên lặng ngồi đây với ta là được rồi!” Hắn đem nàng đẩy ra một bên, rồi sau đó lên tiếng nói.
Trái tim của nàng thật sự rất loạn, cảm giác này, nàng không biết rõ
nó là cái cảm giác gì nữa, nàng chỉ cảm thấy người thiếu niên này đối
với nàng mà nói, hắn dường như có một thứ ma lực thần kỳ nào đó, đem
nàng hút chặt vào, không thể nào tránh thoát ra được. Kể cả việc vừa rồi nàng muốn khống chế hắn, nàng cũng chỉ muốn biến hắn trở thành người
đàn ông của nàng, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình nàng. Nàng chưa bao
giờ nghĩ, mình sẽ làm hại hắn, cũng chưa bao giờ muốn làm hại hắn. Còn
nguyên nhân tại sao lại như vậy, thì nàng không biết, mà bây giờ nàng
cũng không muốn biết.
Kể từ cái ngày bộ tộc của nàng bị tiêu diệt, hai chị em nàng phải
trốn tránh khắp nơi, rồi cuối cùng bị con người bắt giữ, đem biến thành
nô lệ. Nàng đã từng nghĩ, số phận của mình chắc có lẽ xong rồi. Đã nhiều lần nàng muốn phản kháng, muốn đem số mệnh của mình một lần nữa nằm
trong tay mình, thế nhưng lực lượng của nàng không đủ mạnh, tất cả những cố gắng của nàng chỉ đem lại một kết quả thất bại, và sau đó là những
trận đòn roi đầy tủi nhục.
Sự trong trắng của các nàng, vốn dĩ đã không thể nào bảo toàn được
nếu như không phải có người nói với đám chủ buôn nô lệ rằng, giữ lại
trinh tiết cho các nàng, giá trị bán ra sẽ được cao hơn. Và cho đến khi
được Trần Biên mua về, nàng hầu như đã chấp nhận số phận của mình, không còn một chút lực phản kháng nào nữa. Nhưng nàng lại không nghĩ ra rằng, lúc đó, nàng đột nhiên lại gặp được người thiếu niên này. Ngay lần đầu
tiên nhìn thấy hắn, nàng thật sự là rất rung động, giống như là bị một
thứ gì đó hút chặt lại vậy. Nếu như lúc đó, hắn không thể đem nàng cứu
ra, nàng cũng sẽ tìm cách thoát ra khỏi đám người kia, chạy đi tìm hắn.
Bởi vì, từng có một nhà hiền triết trong bộ tộc suy đoán rằng, ngày
bộ tộc diệt vọng cũng là ngày một vị anh hùng xuất hiện, đem bộ tộc trở
lại thời khắc huy hoàng trước kia. Mà vị anh hùng đó là một người rất
đặc biệt, người có thể khiến trái tim của công chúa kbị trói buộc, vĩnh
viễn không thể nào phản bội được. Nàng không biết lời tiên tri đó có
đúng hay không, nhưng nó là một tia ánh sáng, chiếu rọi lên hy vọng
trong trái tim nàng.
“Ngươi đang nghĩ cái gì lại thất thần như vậy? Có muốn nghe ta kể một câu chuyện hay không?” Đang miên mang suy nghĩ lung tung, đột nhiên
nghe tiếng của Trần Vũ vang ở bên tai, nàng không khỏi giật mình xoay
đầu lại.
Nhìn đôi mắt to tròn, ẩn chứa một tia châu lệ long lanh, trái tim
Trần Vũ suýt chút nữa là bị làm cho rung động, hắn phải cố gắng hít
xuống một hơi thật sâu mới lấy lại được bình tĩnh. Nàng cũng bị ánh mắt
của hắn làm cho xấu hổ, vội cùi đầu xuống nói: “Chủ nhân, ngài… ngài
muốn kể chuyện gì?”
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Trần Vũ rốt cuộc nhìn lên bầu trời
trên cao, thở ra một hơi, nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, ta chỉ
đang nghĩ, không biết giờ này ở nơi quê hương xa xôi của ta, mọi người
đều đang làm gì, ta thật sự có chút nhớ bọn họ!”
“Thì ra là chủ nhân đang nhớ nhà sao?” Nghe Trần Vũ nhắc đến nhà,
nàng dường như cũng bị cảm nhiễm, trên mặt lộ ra một vẻ thê lương. Nhưng rất nhanh, nàng liền quay sang hắn, hỏi: “Em nghĩ nơi đó nhất định là
sẽ rất đẹp, phải không?”
“Ừ, nơi đó thật sự rất đẹp! Có ghế đá, sân trường, và hàng phượng vĩ
trước sân! Thật sự là rất đẹp!” Trần Vũ nhớ lại những hình ảnh trong
đầu, nói.
“Thế tại sao chủ nhân không trở về nhà đi? Em cũng muốn đi cùng với
chủ nhân về nhà!” Nàng dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía Trần Vũ.
“Ài, ta cũng rất muốn trở về nhà, nhưng nhà của ta cách nơi này rất
xa, xa đến mức là ta không biết bao giờ mình mới có thể trở về được
nữa!” Trần Vũ thở ra một hơi thật dài.
“Chủ nhân, em có thể mượn bờ vai của ngài một lúc được không?” Im lặng một lúc, nàng đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trần Vũ lúc này cũng không có phản đối, hắn gật đầu nói: “Nếu ngươi cảm thấy buồn ngủ, thì có thể dựa vào vai ta mà ngủ!”
“Dạ, em cảm ơn!” Nàng nói xong, còn cố ý nhích người đến gần hắn, rồi mới gục đầu lên vai hắn, nói: “Chủ nhân, vậy em ngủ trước nhé!”
“Ừ, ngủ đi!” Hắn đưa tay đem đầu của nàng dựa sát vào vai mình, còn vuốt lấy của tóc nàng, rồi nói.
Nàng nhìn hắn khẽ gật đầu mỉm cười, sau đó hai mắt dần nhắm chặt lại. Nhìn bộ dáng hiền lành, đáng yêu của nàng lúc này, hắn hoàn toàn không
thể nào nghĩ ra, nàng thật sự là kẻ đã giết chết tên thích khách kia
sao? Và kẻ vừa có ý định ám toán mình chính là nàng sao? Chẳng lẽ bên
trong tất cả những chuyện này còn có điều gì uẩn khuất? Hắn càng nghĩ,
càng cảm thấy trong lòng nặng nề, đến cuối cùng bị cơn buồn ngủ ập đến,
rồi ngủ thiếp đin lúc nào cũng không hay.
Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, nhìn lấy từng vệt ánh sáng buổi sớm
bắt đầu chiếu rọi trên mặt đát, Trần Vũ mới biết là mình đã ngủ quên.
Hơi vặn mình một chút, hắn cảm thấy cả người đều rất dễ chịu, dường như
cả đêm được ngủ trên một cái đệm êm dịu vậy.
“Chủ nhân, người đã tỉnh rồi sao?” Đúng lúc này, bên tai hắn chợt nghe một tiếng âm thanh quen thuộc.
Hắn ngửa đầu lên nhìn lại, thì thấy Tuyệt Ảnh đang vui vẻ mỉm cười
với hắn. Hắn hơi có chút giật mình ngồi bật dậy. Đến lúc này, hắn mới
biết là cả tối hôm qua mình gối lên trên người của Tuyệt Ảnh để mà ngủ,
hèn gì cảm giác lại dễ chịu như vậy.
“Cả đêm hôm qua đến giờ ngươi đều không có ngủ sao?” Trần Vũ đưa ánh mắt quái dị ra nhìn nàng
“Cũng không phải, là lúc nửa đêm khi em thức dậy, nhìn thấy chủ nhân
đã ngủ quên, cho nên em mới tự ý đem đùi của em kê đầu lên cho chủ nhân
ngủ! Chủ nhân, người sẽ không giận em vì chuyện này chứ?” Nàng vừa lắc
đầu đáp, vừa hơi lo lắng nhìn về phía hắn.
Trong lòng Trần Vũ hơi rung lên, nhưng hắn chỉ cười cười, rồi gõ đầu
nàng nói: “Ngốc này, lúc đó đáng lẽ ngươi phải kêu ta dạy chứ!”
Bị hắn gõ đầu nàng hơi ủy khuất, nhưng vẫn cắn răng nói: “Dạ, vậy lần sau em không dám tự ý như vậy nữa!”
Thấy vẻ mặt đáng thương của nàng, hắn thật sự là nhịn không được
cười, vỗ lấy hai bên gò má của nàng, nói: “Ta chỉ đùa với ngươi mà thôi! Được rồi, mau trở vào nhà thôi, chúng ta còn phải chuẩn bị lên đường
nữa!”
“Dạ, nhưng mà em…” Nàng rất muốn đứng dậy để đi theo hắn, thế nhưng
vừa hơi nhích người dậy, đã cảm thấy tê buốt, không thể nào đứng lên
được nữa.
Hắn lúc này mới nhớ đến chuyện này, liền xấu hổ gãi đầu, đem nàng kéo đứng dậy, không biết là do vô tình hay cố ý, cả thân hình của nàng lại
đổ nhào vào hắn, dính lấy hắn thật chặt.
Mà lúc này, Trần Tiểu Phương cũng đã thức dậy, nàng cả đêm đều rất
khó ngủ, rất muốn gọi Trần Vũ vào làm gối ôm cho nàng, thế nhưng chuyện
này thật sự là không thể nào mở miệng ra ngoài được, cho nên nàng đã rất buồn bực. Khi trời vừa mới hừng sáng, nàng đã mở cửa ra ngoài, muốn
kiểm tra xem Trần Vũ đã thức hay chưa. Nhưng không ngờ đến, khi nàng
quay đầu tìm kiếm hắn một hồi, lại nhìn thấy cảnh tượng hắn và Tuyệt Ảnh ôm chằm lấy nhau, động tác lại cực kỳ thân mật. Nàng thật sự là không
thể nào tin tưởng được vào mắt mình.