Lúc mọi người chạy vào được trong nhà, thì đã thấy hai thiếu nữ Người Thỏ
sợ hãi đến mức ngồi ôm chằm vào nhau run lên lẩy bẩy, mà Trần Vũ đứng ở
một bên nhìn cái xác của tên thích khách nằm dưới đất, trên vai hắn còn
đứng lấy một con tiểu hồ ly màu trắng cực kỳ khả ái, dễ thương.
Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Trần Vũ rốt cuộc mới đi tới bên
cạnh hai thiếu nữ Người Thỏ, vỗ lấy vai các nàng rồi an ủi nói: “Đừng
sợ, có ta ở đây rồi, các ngươi không cần phải sợ nữa!”
Lời này của hắn, giống như là một liều thuốc tiên vậy, đem các nàng
từ trong sợ hãi bừng tỉnh đại ngộ, rồi ngay sau đó như là nước vỡ đê,
các nàng lao thẳng tới ôm lấy Trần Vũ thật chặt, sau đó mới òa lên khóc
lớn: “Chủ nhân, người đó thật là đáng sợ, hắn muốn giết nô tì!”
“Ừm, được rồi! Đừng sợ, đừng sợ nữa, có ta ở đây rồi, các ngươi không cần phải sợ nữa!” Bị các nàng ôm chặt như vậy, Trần Vũ có chút không ra thở được, đặc biệt là bị hai ngọn núi lớn cứ cố gắng siết chặt lấy,
không làm hắn nghẹt thở có thể coi như là một điều may mắn. Có điều, cảm giác lúc này quả thật là không tệ chút nào. Mùi hương thiếu nữ từ trên
người các nàng phả ra, như lan như xạ, từ trong cánh mũi, chui vào trong phế quản, rồi lại lan tỏa ra khắp các nơi bên trong cơ thể, khiến cho
người ta thật sự là thư thái, dễ chịu vô cùng. Nhưng lúc này cũng không
phải là lúc hưởng thủ, hắn chỉ có thể đem đôi bàn tay vĩ đại của mình,
ôm lấy các nàng mà bảo bộc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tròng mắt Trần Tiểu Phương như muốn nổ đôm
đốm, nếu như không phải thấy một cái xác chết đang nằm dưới đất, chắc có lẽ nàng đã bạo nộ rồi.
Thật sự là lúc đầu khi vừa chạy vào trong nhà, nhìn thấy cái xác đang nằm dưới đất, trong lòng Trần Vũ suýt chút nữa là nhảy dựng lên. May là nhìn thấy các nàng vẫn còn bình an, hắn mới nhẹ lòng không thôi. Thành
thật mà nói, nếu như không phải gặp Trần Tiểu Phương trước, hắn có lẽ đã yêu thích các nàng nhiều hơn rồi. Bởi vì các nàng không những ôn nhu,
nghe lời, mà còn tràn đầy mùi vị của phụ nữ, không có giống như cô nàng
Trần Tiểu Phương kia, hở ra một chút là đòi đánh, đòi giết, quả thật
không có một chút thục nữ nào. Nhưng điều quan trọng nhất là, hai thiếu
nữ Người Thỏ này còn có liên quan đến nhiệm vụ của hệ thống, nếu như các nàng mà xảy ra chuyện, chắc chắn hệ thống sẽ tìm cách trừng phạt hắn,
còn quá trình tăng cắp sủng vật của hắn không biết có thể vì thế mà vĩnh viễn không thể tăng lên được nữa hay không. Vấn đề này mới thật sự là
một vấn đề quan trọng nha!
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi đem tiểu hồ ly ở trên vai
của Trần Vũ bế xuống, Hồ Mị Nương rốt cuộc nhìn về phía hai thiếu nữ
Người Thỏ hỏi.
Các nàng nhìn thấy ánh mắt của Hồ Mị Nương nhìn về phía mình chằm
chằm, vội vàng rút sâu vào trong lồng ngực của Trần Vũ, không dám nhìn
đối diện trả lời. Trần Vũ nhìn thấy như vậy, mới nhịn không được lên
tiếng nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, chuyện này có thể để ta tự đi hỏi các nàng
được không? Các nàng vừa nhìn thấy tỷ đã sợ như vậy, ta thật sự là rất
đau lòng đấy!”
“Hừ!” Nghe được câu này của hắn, Trần Tiểu Phương dường như sắp nhịn không được, nàng tức giận đùng đùng mà bỏ vào trong phòng.
Hồ Mị Nương cũng đưa mắt nhìn theo, ngay sau đó mới trừng mắt nhìn
Trần Vũ nói: “Tiểu đệ đệ, ta có lời phải nhắc nhở người trước, hai nha
đầu Người Thỏ này đều không phải là kẻ thiện lương như bề ngoài biểu
hiện ra đâu, tốt nhất là nên cẩn thận một chút, kẻo có ngay đệ sẽ bị các nàng bán đi đây!”
Nói xong mấy lời này, nàng cũng không muốn dài dòng lôi thôi nữa, bắt đầu dẫn theo bốn thiếu nữ Hồ tộc, đi thanh lý những tên thích khách còn lại.
Nhìn thấy bóng lưng của các nàng đã đi xa, hai thiếu nữ Người Thỏ mới thở ra một hơi, mà ánh mắt của Trần Vũ nhìn các nàng cũng hiện ra một
chút khác thường. Dường như cảm nhận được điều đó, cho nên hai nàng ngay lập tức cùng nhau quỳ xuống đất, vẻ mặt vô cùng sợ hãi nói: “Chủ nhân,
xin chủ nhân hãy tin chúng em, chúng em tuyệt đối không dám phản bội chủ nhân đâu! Cho dù bây giờ chủ nhân kêu chúng em chết, chúng em cũng
quyết không dám cãi lời!”
Nhìn các nàng sợ hãi như vậy, Trần Vũ rốt cuộc thở ra một hơi, cúi
xuống đem các nàng nâng dậy, nói: “Được rồi, cứ đứng lên đi! Ta tuyệt
đối sẽ không nghi ngờ các ngươi đâu, cho nên các ngươi đừng có sợ!”
Thật ra, vừa rồi mấy lời của Hồ Mị Nương đã nhắc nhở Trần Vũ rất
nhiều. Vốn dĩ thông qua hệ thống, hắn đã biết hai nàng từng là công chúa của tộc Người Thỏ, thế nhưng từ lúc bắt đầu cho đến giờ, các nàng hoàn
toàn không nhắc đến một chút nào về thân phận của mình. Điều đó có thể
là do các nàng bị bức bạch qua lâu nên đã quên mất thân phận của mình,
cũng có thể là do hắn đa nghi, hoặc có thể là lời của Hồ Mị Nương thật
sự là quá thâm ý! Nói tóm lại, đối với nhiệm vụ lần này của hệ thống,
hắn tuyệt đối phải cân nhắc cho thật cẩn thận, nhất định không thể để ra sơ suất được nữa!
“Nói thật cho ta biết, tên thích khách kia là làm sao lại bị giết
chết?” Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, rốt cuộc Trần Vũ cũng mở miệng
nói.
Hai nàng hai mắt nhìn nhau, ngay sau đó liền lắc đầu nói: “Chúng em
thật sự là không biết, lúc chúng em ngồi ở trong nhà, đột nhiên nhìn
thấy tên thích khách này xông tới, chúng em thật sự là bị dọa cho chết
khiếp, liền vội vã tìm đến chỗ ẩn núp. Kế sau đó chúng em liền nghe tên
thích khách này rên lên một tiếng, và khi chúng em quay đầu nhìn lại đã
thấy hắn nằm ngay dưới đất, mà con tiểu hồ ly kia cũng nhảy trên người
hắn đứng!”
Nghe xong lời này của các nàng, hai hàng lông mày của Trần Vũ càng
thêm nhíu chặt. Theo như quan sát của hệ thống, thì con tiểu hồ ly đó
chỉ mới đạt đến Trung Cấp tầng một, so với tên thích khách này còn phải
kém xa tới mấy tầng. Với thực lực như vậy, nó có thể vô thanh vô tức mà
giết chết được tên thích khách này sao? Đương nhiên là không thể nào,
trừ phi trên người của nó cũng mang theo một thanh thánh khí giống như
là của Hồ Mị Nương vậy. Mà thánh khí thật sự dễ dàng có như vậy sao?
Đương nhiên là không thể nào, cho nên chuyện này càng thêm cổ quái, rốt
cuộc là tên thích khách này làm sao lại bị giết chết? Chẳng lẽ là hắn
trong lúc bị thương, rồi nhảy vào trong này thì vết thương bộc phát,
tiếp theo đó mới lăn đùng ra chết? Cái giả thuyết này mọi người có thể
tin được sao? Đương nhiên là không thể tin được rồi, mà Trần Vũ lại càng không ngốc đến như vậy. Đặc biệt là trong lúc chiến đấu, bọn họ rõ ràng có thể xác định được, ngoài trừ cái tên thích khách xui xẻo bị Trần
Tiểu Phương xử lý, sau đó đến lượt Trần Vũ hành hạ một phen, tất cả
những tên còn lại, đều rất lành lặn mà chạy đi.
Thế còn hai nàng Thỏ Nữ thì sao? Chuyện này lại càng không thể nào.
Với thực lực của các nàng, một người là Sơ Cấp tầng bốn, một người là Sơ Cấp tầng ba, cho dù là một tên vệ đội bình thường nhất, các nàng cũng
không thể nào đánh bại được, huống hồ là một tên thích khách có thực lực mạnh mẽ như thế này? Trừ phi trong chuyện này có vấn đề khuất tất nào
đó.
“Em rể, ngươi lại đây nhìn xem một chút đi!” Ngay lúc Trần Vũ còn
đang đau đầu suy nghĩ, thi âm thanh của Trần Minh lại đột nhiên vang
lên.
Trần Vũ xoay người lại, nhìn thấy Trần Minh một bên lục tìm trên cái xác của tên thích khách, một bên phất phất tay gọi hắn.
“Có phát hiện gì sao?” Trong mắt Trần Vũ nhất thời sáng lên.
Nhưng vừa nghe hắn hỏi như thế, Trần Minh lại gãi đầu cười nói:
“Không có, ta chỉ cảm thấy cái chết của tên thích khách này thật sự là
quá kỳ lạ! Ngươi xem, trên người hắn hoàn toàn không có một chút vết
thương nào, tròng mắt lại rất bình thường, giống như là một người nằm
ngủ say vậy?”
Lời này của Trần Minh thật sự là làm cho Trần Vũ giật mình: “Ngủ say?”
“Đúng, chính là ngủ say!” Trần Minh khẳng định gật đầu.
Nhưng Trần Vũ biết, tên thích khách này thật sự là đã chết rồi.
“Đây là linh hồn công kích, người bình thường sẽ không thể nào phát
hiện ra nguyên nhân cái chết của hắn đâu!” Đúng lúc này, Hồ Mị Nương dẫn theo mấy thiếu nữ Hồ tộc đi trở vào, phủi phủi tay nói.
“Linh hồn công kích, ý của tỷ là…” Trần Vũ không khỏi ngước mắt nhìn về phía con tiểu hồ ly đang nằm trong ngực của nàng.
“Ngươi nhìn đi đâu vậy?” Bị hắn nhìn như vậy, không hiểu sao nàng cảm thấy có chút khó chịu, vội gắt lên. Sau đó mới chỉ tay về phía hai
thiếu nữ Người Thỏ nói: “Tộc Người Thỏ trước đây cũng rất tinh thông
loại thuật pháp này, ta nghĩ cái chết của tên thích khách này rất có thể liên quan đến các nàng, ngươi có tin hay không thì tùy ngươi!”
Thái độ của nàng lúc này thật sự là có chút khác thường, dường như
bởi vì việc Trần Vũ cố ý bao che cho hai thiếu nữ Người Thỏ đã làm nàng
phật ý.
“Chuyện này…” Trần Vũ thật sự là không hề nghĩ tới, chuyện này có
dính líu dính đến hai nàng. Trong đầu hắn chỉ đang nghi ngờ có phải là
trên người con tiểu hồ ly kia có cất giấu bí mật gì hay không mà thôi.
“Hừ, ta biết là ngươi sẽ không ta mà! Ta mặc kệ ngươi, chuyện này
ngươi cứ tự giải quyết đi! Ta phải trở về ngủ đây!” Nàng nói, dường như
không còn kiên nhẫn để đứng ở đây lâu, liền ôm theo con tiểu hồ ly trong ngực, hướng về phía phòng ngủ đi tới.
Còn mấy thiếu nữ Hồ tộc kia cũng nhìn hắn hừ lên một tiếng, thậm chí
ánh mắt còn không kiên nể chút nào, trừng trừng nhìn hai thiếu nữ Người
Thỏ không thôi.
“Vậy những người ở ngoài kia tỷ xử lý như thế nào rồi?” Đợi đến lúc nàng đi thật xa, Trần Vũ mới nhớ đến chuyện này mà hỏi thăm.
“Giết rồi!” Nàng trả lời một cách thản nhiên, sau đó bóng lưng cũng dần khuất dạng.
“Thật sự là giết rồi?” Trần Vũ không khỏi cười khổ gãi gãi đầu, đây quả thật là chuyện mà hắn không thể nào chấp nhận được.
“Em rể, ngươi đừng có tin lời nàng nói! Ta không ngửi thấy mùi máu
tanh trên người các nàng, chắc là các nàng chị dọa ngươi mà thôi!” Trần
Minh nhìn thấy sắc mắt của Trần Vũ sau khi nghe được lời này liền không
tốt, cho nên đã đi tới vỗ vai của hắn để an ủi.
“Thật vậy sao?” Trần Vũ cũng không biết là có nên tin lời này của
Trần Minh hay không, nói tóm lại là, hắn cảm thấy đầu óc của mình càng
lúc càng không đủ dùng.