Trần Vũ bị đạp đau, miệng không ngừng la lên thất thanh, mà lão đại sư Vương Thiệt thì ho khan liên tục, còn cố ý lên tiếng nhắc nhở: “Người bạn
nhỏ, hình như là đứa học trò của ta nổi giận rồi, cậu nên đuổi theo nó
xin lỗi đi! Ta nghĩ nó sẽ tha thứ cho cậu!”
Trần Vũ còn chưa kịp lên tiếng phân trần, Trần Minh đã vỗ tay nói:
“Đúng đúng đúng! Em rể, ngươi nhất định phải đuổi theo nó để xin lỗi,
nếu không tối nay nhất định nó sẽ không để cho ngươi ngủ chung phòng
đâu!”
Lại còn có chuyện như thế?
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn dồn về phía Trần Vũ, ngay cả hai thiếu nữ Người Thỏ cũng tròn xoe đôi mắt ra nhìn.
“Trời ạ, tại sao lúc nào cũng là ta? Ta có làm sai chuyện gì sao?”
Trong lòng Trần Vũ vô cùng buồn bực, rõ ràng là hắn bị mấy thầy trọ bọn
họ mang vạ có được hay không? Làm sao giống như hắn là kẻ gây nên tai
họa ngập đầu như vậy chứ?
Nghi thì nghĩ như vậy, nhưng Trần Vũ vẫn cố gắng mang theo bộ mặt đau khổ của mình chạy đuổi theo nàng. Vì như thế nào đi nữa, hắn cũng không thể chọc giận nàng được, nàng mà nổi giận, thì hắn nhất định sẽ không
có quả ngon để ăn.
“Này, này, đợi đã, đợi ta theo với!” Sau khi chạy quãng đường tương
đối là xa, Trần Vũ rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng đi về phía khu nhà sau
vách núi.
“Ngươi đuổi theo ta làm gì?” Từ nãy giờ, nàng đã nghe thấy tiếng Trần Vũ chạy đuổi theo phía sau, nhưng vì cố ý làm khó dễ cho hắn, nên nang
mới chạy đi xa như vậy. Nhưng rồi suy nghĩ một hồi, chuyện này cũng
không thể trách hắn được, chỉ là, cứ nghĩ đến việc sau này hắn mang theo hai thiếu nữ Người Thỏ kè kè bên cạnh, trong lòng nàng cứ buồn bực khó
chịu không thôi.
“Ây, bà cô của tôi ơi, bà cô có cần phải chạy đi nhanh như vậy hay
không? Làm ta đuổi theo muốn đứt hơi luôn vậy à?” Trần Vũ vừa thở hổn
hểnh, vừa cúi thấp người xuống nói.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi gọi ai là bà cô?” Mặc dù không hiểu ý tứ của từ “bà cô” này cho lắm, nhưng nghe giọng điệu nói chuyện của hắn, chắc
chắn không phải là từ tốt đẹp gì, cho nên nàng nổi giận.
“Ách, không phải, khổng phải!” Nghe giọng nàng la lớn như vậy, để cho những người xung quanh đều nhìn đến, hắn không khỏi xua tay liên tục,
nói: “Bà xã đại nhân, vợ đại nhân! Là lỗi của ta, là lỗi của ta có được
hay chưa? Tất cả đều là lỗi của ta, xin nàng bỏ qua cho ta có được hay
không?”
Nhìn bộ mặt nhìn trước ngó sau của hắn, thái độ của nàng mới hơi hòa
hoãn lại một chút. Nhưng nghĩ nghĩ đến mấy từng xưng hô lạ hoắc của hắn, nàng có chút nghi ngờ hỏi lại: “Bà xã đại nhân là cái gì? Vợ đại nhân
là cái gì?”
Nghe nàng hỏi như vậy, trong lúc nhất thời Trần Vũ có hơi ngẩn người
ra, nhưng một lúc sau, hắn liền tiến tới gần nàng, nhe răng ra cười nói: “Hì hì, mấy từ này đại khái là đang khen ngợi nàng, nói nàng là người
vĩ đại, là một đại nhân vật, cao cao tại thượng, không ai sánh bằng!”
“Làm gì lại to tát như vậy?” Nàng nghe hắn nói lên một tràng một hồi, lại nhìn ánh mắt của những người xung quanh nhìn đến, vẻ mặt không khỏi thẹn thùng lườm hắn.
Cái dáng vẻ này của nàng, thật sự là làm cho Trần Vũ cứng ngắt ngay
tại chỗ: “Trời ạ, bà cô điên này còn có mặt dễ thương như vậy? Không
phải là ta đang nhìn lầm đấy chứ?”
Để chứng minh cho suy nghĩ của mình, Trần Vũ lập tức liền đưa tay lên mặt đánh nhẹ mấy cái, cảm thấy có vẻ hơi đau, hắn mới hô lên một tiếng: “Ai da, quả nhiên không phải là nằm mơ!”
Nhìn thấy hắn tự nhiên đánh vào mặt mình, lại đứng lẩm bẩm nhìn mình, nàng có chút hoài nghi, cúi sát vào mặt hắn, hỏi: “Ngươi bị làm sao
vậy?”
Khuôn mặt nàng kề sát như vậy, làm cho Trần Vũ không khỏi giật mình,
hắn còn tưởng rằng nàng đột nhiên nổi lên máu điên, muốn đánh hắn một
trận. Cho nên phản xạ của hắn có hơi quá lố, khiến cho trán của hai
người đều va vào nhau, kêu lên một cái “cốp” cực kỳ vang dội.
“Ai ui, ngươi bị làm sao đấy!” Nàng đau đến độ muốn hét ầm lên.
“Xin lỗi, xin lỗi! Ta không cố ý!” Trong lúc hốt hoảng, Trần Vũ không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ có thể luống cuống tay chân,
đặt tay lên trán của nàng xoa xoa, sau đó còn hé miệng ra thổi thổi mấy
cái.
Động tác này của Trần Vũ, vừa ôn nhu lại vừa dịu dàng, làm cho trái
tim của nàng không ngừng đập mạnh liền hồi, sắc mặt cũng đỏ thành một
mảng. Nếu như lúc này Trần Vũ mà ngước đầu lên nhìn thấy, chắc chắn hắn
sẽ trợn tròn mắt lên mà kinh ngạc mới thôi.
“Đã bớt đau hay chưa?” Sau một hồi làm dịu cái trán cho nàng, Trần Vũ mới ngửa đầu lên hỏi.
Lúc này, cả khuôn mặt của nàng đã thẹn đỏ đến chín mộng, nhưng vì che dấu sự xấu hổ trên người, nang liền xoay người lại rời đi, không thèm
trả lời câu hỏi của hắn một chút nào.
“Này này, làm sao lại giận hờn nữa rồi? Ta có làm cái gì sai sao?”
Trần Vũ có chút gấp, hắn hoàn toàn không hiểu mình lại làm sao ở chỗ
nào, chỉ có thể co giò mà chạy đuổi theo.
Mấy người dừng lại ở bên đường, âm thầm bàn tán không thôi.
“Người trẻ tuổi nha, thật sự là hạnh phúc!” Không biết là người nào
đó đã cảm thán kêu lên một tiếng, mà những người bên cạnh cũng gật đầu
khen theo.
Nhưng đáng tiếc, Trần Vũ lại hoàn toàn mơ hồ, không biết gì cả. Người xưa có câu, người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỏ tường,
quả nhiên là không có sai!
Đợi đến khi đuổi kịp đến bên cạnh nàng, Trần Vũ mới nhìn thấy Trần
Tiểu Phương lúc này đang đứng ở bên cạnh một cửa hàng trang sức, một bên vừa ngắm nhìn đồ vật trong tiệm, một bên lại nhìn đến miếng ngọc bội
cầm ở trong tay của mình. Đây là miếng ngọc bội mà chính tay cha mẹ nàng lưu lại cho nàng, làm hỏng nó, trong lòng nàng rất khó chịu. Nhưng đáng tiếc, ngay cả sư phụ của nàng cũng không thể khôi phục lại nó như ban
đầu được. Chắc là, chỉ có sau này, khi nào nàng kiếm được lam tinh bảo
thạch, mặc may mới có thể khôi phục nó lại như cũ được.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, trong lòng Trần Vũ càng thêm bứt rức, áy
náy không thôi, âm thầm kêu lên: “Tiểu Nguyệt, bên trong hệ thống có
cách nào khôi phục được miếng ngọc bội trên tay của nàng hay không?”
Tiểu Nguyệt đứng trên Kim Sách, đầu ngó nghiêng một hồi, sau đó mới
gật đầu đáp: “Có, nhưng đáng tiếc là chủ nhân chưa học tập được kỹ năng
nghề nghiệp, cho nên hệ thống không thể giúp đỡ được gì cho chủ nhân!”
Nghe như vậy, trên mặt Trần Vũ không khỏi hiện lên một tia thất vọng. Nhưng ngay sau đó, đột nhiên Tiểu Nguyệt cười khẽ một tiếng, nhắc nhở
cho hắn: “Chủ nhân, ở trong cửa hàng danh vọng, vốn dĩ có bán rất nhiều
bảo thạch, tại sao chủ nhân không thử mua sắm rồi đem cho đại sư Vương
Thiết luyện chế một phen!”
Nghe lời nhắc nhớ này, Trần Vũ mới gõ đầu mình một cái, chuyện quan trọng như vậy, hắn làm sao có thể quên được chứ?
Chuyển sang hệ thống cửa hàng danh vọng, Trần Vũ đảo mắt nhìn lại khu vực kỳ trân một chút. Quả nhiên bên trong có bán rất nhiều bảo thạch,
nào là hồng tinh bảo thạch, lam tinh bảo thạch, ngọc tinh bảo thạch, vân vân, rất nhiều bảo thạch mà bên ngoài không có, bên trong khu vực kỳ
trân lại hiện ra thành từng hàng, nhìn đến hoa mắt. Chỉ là, khi nhìn lại giá của từng khối bảo thạch, Trần Vũ không khỏi âm thầm hít sâu một
hơi: “Làm sao lại mắc đến như vậy?”
Trả lời cho câu hỏi này của hắn, vẻ mặt Tiểu Nguyệt càng thêm rực rỡ
muôn màu: “Chủ nhân, bảo thạch ở trong cửa hàng đều là kỳ trân hiếm có,
với lại chất lượng đều là cực phẩm, cho nên giá trị có cao hơn một chút, cũng là điều hết sức bình thường!”
“Nhưng mà, hiện tại ta chỉ có một trăm điểm danh vọng, làm sao mua khối lam tinh bảo thạch kia được đây?” Trần Vũ đắng chát nói.
“Chủ nhân, người quên trong túi trang bị còn có một túi quà thân
thiện rồi sao? Chủ nhân hãy mở túi quà đó ra xem đi, chủ nhân nhất định
sẽ thích thú cho mà xem!” Tiểu Nguyệt vừa giải thích, miệng vừa tủm tỉm
cười, bộ dạng vừa nham hiểm, vừa đáng yêu.
“Được rồi, vậy thì hãy mở túi quà ra đi!” Trần Vũ bất đắc dĩ nói.
“Vâng, ạ!”
Rất nhanh, túi quà được Tiểu Nguyệt mở ra.
“Đinh, chúc mừng chủ nhân mở ra túi quà thân thiện (sơ cấp), nhận được 200 điểm danh vọng và 2000 xu trong cửa hàng vật phẩm!”
“Đinh, chúc mừng chủ nhân mở ra túi quà thân thiện (sơ cấp), nhận được một bộ Cực Phẩm Lông Trâu!”
Nhìn thống báo của hệ thống, Trần Vũ âm thầm thở ra một hơi, cuối
cùng thì hắn cũng đủ điểm danh vọng để mua lam tinh bảo thạch rồi! Thế
nhưng, khi nghe đến thông báo cuối cùng của hệ thống, vẻ mặt hắn cứ
nghệch ra.
“Cực Phẩm Lông Trâu? Đó là thứ gì?”
“A, chủ nhân hỏi đến cái này sao? Đây là một bộ ám khí, tổng cộng có
một trăm lẻ tám cái, mỗi một cái, đều được luyện chế từ lông của Cửu Đầu Ngưu, là một trong số những hậu duệ của Ngưu Thần! Món lông trâu này
rất lợi hại nha! Chỉ cần chủ nhân ném nó về phía địch nhân, địch nhân
nhất định sẽ bị trúng chiêu. Đương nhiên, tùy theo khoảng cách và đẳng
cấp chênh lệch, mà tỷ lệ thành công sẽ phân định theo. Ví dụ như, chỉ
cần chủ nhân có thể tập kích đến trước kẻ mà chủ nhân muốn tấn công
trong phạm vi một mét, thì cho dù kẻ đó có là cường giả Thiên Giai, cũng không thể nào phòng bị được, nhất định sẽ trúng chiêu. Còn đối với địch nhân từ Thiên Giai trở xuống, trong vòng phạm vi mười mét, nhất định sẽ không thể tránh được!” Tiểu Nguyệt giải thích.
“Lợi hại như vậy?” Trần Vũ cũng vì thuộc tính của bộ lông trâu này mà hơi giật mình.
“Đương nhiên rồi, đây dù sao cũng là lông của ma thú Thánh Cấp đấy! Tất nhiên là sẽ lợi hại rồi!” Nàng đắc ý nói.
Nhưng một lúc sau Trần Vũ lại lắc đầu: “Chỉ đáng tiếc, với cường giả
như vậy, muốn tiếp xúc đến gần bọn họ, làm sao có thể làm được? Với lại
nha, làm sao cái tên của bộ vật phẩm này lại khó nghe đến như vậy?”
Lần này Tiểu Nguyệt có hơi xấu hổ nói: “Đây là tên do hệ thống của
công ty đặt, cho nên Tiểu Nguyệt không thể thay đổi được! Với lại, vừa
rồi là em nói đến khả năng gây sát thương tuyệt đối mà thôi! Tức là, ở
cự ly như thế, địch nhân chắc chắn sẽ không thể nào phòng ngự được, một
chiêu tất sát!”
“Thật sao?” Lần này Trần Vũ càng thêm giật mình.
“Đương nhiên là thật!” Tiểu Nguyệt chống nạnh, ngước đầu cảm giác rất là hài lòng với biểu hiện giật mình của Trần Vũ.
Nghĩ đến việc mình có thể đánh hạ được cao thủ Thiên Giai, trong lòng Trần Vũ cũng không khỏi âm thầm cân nhắc, mình có nên đi kiếm một cao
thủ Thiên Giai nào đó thử nghiệm không nhỉ? Nhưng nghĩ một hồi, hắn liền nhanh chóng vứt bỏ cái ý định nguy hiểm này ra khỏi đầu.
“Đúng rồi, chẳng phải còn có một đối tượng để mình thí nghiệm hay
sao?” Càng nghĩ, trong lòng Trần Vũ càng thêm hưng phấn, nhất là nghĩ
đến cái điệu bộ vừa khóc, vừa dập đầu cầu xin tha thứ của nàng, hắn càng đắc ý cười thầm không thôi.