Căn phòng chợt chìm trong yên lặng, chỉ nghe tiếng nấc khe khẽ của Trúc Chi và Tố Nga, hai người mỗi người mang một tâm trạng bi thương khác nhau,
một người vì rút cuộc cũng gặp được người trong lòng mà nói ra hết nổi
lòng kìm nén bấy lâu nay, một người vì thương hại hoàn cảnh bi ai của
người kia. Ba người đàn ông không biết phải an ủi họ thế nào chỉ đứng đó nhìn hết người này sang người khác.
Tố Nga thôi khóc, cô ngước mắt nhìn sâu vào đôi mắt của Huyết Yêu, cô nói:
“Có lẽ muội tồn tại lâu như vậy không chỉ tại mối thâm thù ấy, có lẽ
muội còn tâm nguyện khác chưa hoàn thành – tâm nguyện muốn gặp huynh một lần, muội muốn hỏi huynh rút cuộc huynh có chút tình ý nào với muội
không?”
Huyết Yêu thành thật trả lời:
“Ta chỉ xem muội là muội muội. Cuộc đời của ta đã gặp rất nhiều
người, muội là người đầu tiên khiến ta tiếc nuối nhất. Ta rời khỏi làng, ta trở thành thần giữ của, nhưng ta chưa một lần thôi lo lắng cho muội. Ta trở về làng sau khi nhận xong công việc thì cũng là lúc nghe tin
muội cùng với mẫu thân của muội đã chết trong biển lửa. Lúc ấy ta chưa
có đủ năng lực tìm hiểu mọi chuyện, không biết được muội đã phải trải
qua những điều khủng khiếp như vậy. Là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta, nếu trước khi rời đi ta đến thăm muội một lần thì tốt rồi, chỉ tại
ta sợ muội tìm cách cản trở ta.”
Tố Nga ôm chầm lấy Huyết Yêu, cô khóc trong ngực hắn, hắn không đẩy
cô ra khỏi người mình chỉ đứng im, hắn cũng không vòng tay ôm cô gái ấy
vào lòng.
Tố Nga thật ra cũng là một kẻ đáng thương, bị cưỡng bức trong đem mưa giông, bị giết hại mẫu thân, bị rạch nát cả khuôn mặt xinh đẹp, kẻ giết cô cũng là một tên man rợ khốn nạn có thể làm điều tồi tệ với một thiếu nữ như vậy. Nếu là Trúc Chi cô có tha thứ được cho kẻ giết hại mình một cách dã man như vậy không, có thể cô cũng trở thành Tố Nga cũng mang
trong mình một mối thâm thù không thể siêu thoát, cũng biến thành quỷ dữ hại những người vô tội khác, đã là quỷ còn quan tâm đến cảm nhận của
người vô tội làm gì.
Huyết Yêu nói:
“Muội đã bị cơn hận thù chê mất tâm hồn vốn dĩ rất nhân hậu của mình, muội đã đi một nước cờ không thể cứu vãn nữa. Ta không thể tự tay giết
muội, nhưng muôi phải theo ta xuống âm tào địa phủ một chuyến, muội phải trả giá cho những tai ương mà mình gây ra cả ngàn năm qua, đã đến lúc
muội nên dừng lại hành động sai trái của mình đi.”
“Huynh nói muội giết hắn là sai sao?”
“Ta nói muội giết những người vô tội là sai. Những người đó mặc dù có cùng dòng máu với gã, nhưng muội thấy đó tất cả bọn họ đều không gây
hại cho ai cả, tất cả bọn hò đều không liên quan đến án oan của muội.”
Tuấn Tú nói thêm:
“Phải đó, cô giết người ta quá dã man đi, rạch bụng họ, ăn cả nội
tạng của họ, còn đập nát của…”, nói đến đây Tuấn Tú nín khe, anh không
nghĩ việc nói cái từ nhạy cảm kia trước mặt người con gái xinh đẹp thế
này là hay ho.
Tố Nga ngơ ngác:
“Ta thừa nhận đã giết người, nhưng không rạch bụng hay ăn nội tạng của ai cả, ta là quỷ thích sạch sẽ.”
Trúc Chi ngạc nhiên:
“Cái gì? Nhưng tối hôm qua có hai nạn nhận bị giết trong mưa mà, mô tả hiện trường cho thấy do người đàn bà trong mưa gây ra.”
Tố Nga nói ngay:
“Ta đâu phải người đó, đúng là ta cũng trăm năm mới xuất hiện một
lần, nhưng ngoài bắt họ nhốt rồi bóp cổ họ tới chết thôi.”, Tố Nga chỉ
vào mặt Tuấn Tú cười, “Ngươi rất may khi được tam huynh cứu kịp thời
đấy.”
Nhất Uy lên tiếng:
“Nói như vậy người đang giết người ngoài kia là kẻ khác.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau đầy lo lắng, họ cứ ngỡ những vụ án vừa
rồi đều do một mình Tố Nga gây ra, ai ngờ còn xuất hiện một hung thủ
khác, người đàn bà đi trong mưa thật sự đó là người nào?
Trúc Chi hỏi Tố Nga:
“Cho em hỏi một câu thôi, sao chị lại xuất hiện và muốn giết em, không phải từ trước đến giờ chị chỉ giết đàn ông thôi sao?”
Tố Nga trả lời:
“Không phải ta không giết đàn bà, chỉ có điều ngươi là nữ giới duy nhất mang dòng máu của hắn.”
Nhất Uy thừa cơ hội hỏi:
“Tại sao một trăm năm cô mới xuất hiện một lần, nhưng sao lần này lại xuất hiện sớm hơn?”
Tố Nga nhìn Nhất Uy, lúc này cô mới nhìn kĩ cậu nhóc này, trên người
cậu ta có một loại nguyên khí rất mạnh mặc dù đã được vòng cổ của Huyết
Yêu chế ngự một phần nào nhưng vẫn tỏa ra linh khí cực mạnh. Lúc đánh
nhau với cô, cậu nhóc đã bị thanh kiếm chiếm hữu luôn linh hồn, nếu
không nhờ Huyết Yêu và cô gái kia có lẽ cô đã tan biến dưới tay của cậu
nhóc rồi. Tố Nga chần chừ trả lời:
“Ta không biết. Ta bị kiếm khí rất mạnh hấp dẫn tới đây.”
“Có phải là thanh kiếm của Quỷ?”, Nhất Uy hỏi ngay.
Tố Nga nhìn vào khoảng hư không nào đó Nhất Uy cũng không rõ, cô gật
đầu thay cho câu trả lời. Nhất Uy nghe cô trả lời tiếp rất rõ ràng:
“Ta từng nghe vài lời đồn của thanh kiếm này, ai sỡ hữu nó có thể
điều khiển vạn vật, có thể vì vậy mà ta có mặt tại đây. Nhưng không phải ai cũng biết đến lời đồn này đâu.”
Trúc Chi hỏi:
“Chị ở giới đó có nghe đồn về kẻ nào muốn lấy thanh kiếm không?”
“Ngoài quỷ vương ta không còn biết ai muốn lấy nó cả. Nhưng có một
lời đồn khác – không biết thực hư như thế nào, lời đồn về huyết thống
của quỷ vương đang sống đâu đó trên nhân gian, kẻ có một hình xâm thanh
kiếm trên cơ thể, kẻ có thể dùng linh khí của mình hấp thụ quỷ khí của
thanh kiếm. Đừng hỏi thêm ta bất cứ câu nào nữa ta không biết gì đâu, ta bận tâm về mối thù của mình hơn thanh kiếm tào lao đó.”
Huyết Yêu trầm ngâm:
“Ta chưa hề nghe qua có một kẻ mang huyết thống của Quỷ vương đang tồn tại.”
Tố Nga mỉm cười:
“Huynh là thần giữ của đâu có lai vãng đến cỏi âm ti sao biết mấy lời đồn này, muội nghe mấy tên quỷ sừng sỏi nói với nhau thôi.”
Tố Nga thấy vẻ mặt lo sợ của mọi người trong phòng thì suy đoán:
“Không lẽ thanh kiếm đã mất tích?”
Huyết Yêu nói:
“Chuyện này muội không cần quản nữa, ta sẽ lo vụ này. Muội ngoan
ngoãn theo ta xuống gặp Diêm vương, việc phạt muội thế nào không nằm
trong phận sự của ta.”
Tố Nga bỗng dưng nhớ ra bản thân mình đang ở nơi nào, chuyện có người nói chuyện với cô đã từ rất lâu rồi, trong một phút cô đã quên hẳn đi.
Tố Nga nghẹn ngào nói:
“Muội có thể đầu thai chuyển kiếp không, nếu có kiếp sau muội vẫn muốn gả cho huynh có được không?”
Huyết Yêu trả lời:
“Ta không muốn lừa gạt muội.”
“Huynh không thể hứa cho muội an lòng sao?”
“Lời hứa của thần giữ của không thể hứa đại được.”
Trúc Chi lén nhìn Huyết Yêu, cô từng nghe hắn nói như vậy thật, “lời
hứa với thần giữ của không thể bội”, đó là lý do vì sao hắn không thể bỏ mặc cô trong nguy hiểm bởi vì hắn đã hứa bảo vệ cô chu toàn, cô chưa
bao giờ nghĩ tới một ngày hắn bội tín sẽ ra sao.
Tố Nga gật đầu như kẻ điên loạn, cô lướt nhẹ như bay, cố nhìn vào
thực tế hắn không thể ở bên cạnh cô dù kiếp này hay kiếp khác, nếu vậy
cô phải làm sao, có phải theo hắn xuống âm tào địa phủ rồi bị đày vào 18 tầng địa ngục không, hay sẽ bị đám quan chức dưới đó hành hạ cho thê
thảm. Cô cười mỉa mai cho số phận của mình: Hồng nhan bạc mệnh, trừ
những lúc ở cùng Huyết Yêu cô thật sự chưa từng có niềm vui nào trên
đời. Trên đời này cô đã không còn người thân thích nào hết, cô cũng
không có ai là bạn bè, Huyết Yêu lại không thể ở bên cạnh cô, cô không
còn nơi nào để dựa dẫm, trước đây vì mối thâm thù mà tồn tại giờ cô có
gì để tồn tại trên đời này.
Tố Nga quay sang nói nhỏ vào tai của Trúc Chi:
“Thay ta chăm sóc cho huynh ấy. Cô đừng nên tiếp tục có tình cảm với
huynh ấy, nếu không cô sẽ có kết cục giống như ta, huynh ấy là kẻ không
thể yêu bất cứ cô nương nào.”
Nói xong Tố Nga giựt thanh kiếm Kim Quy trên tay Trúc Chi trực tiếp
đâm vào trái tim của mình, Huyết Yêu lao tới ngăn lại nhưng không kịp,
Trúc Chi đang ngẫm câu nói của Tố Nga không kịp phản ứng lại với hành
động điên rồ vừa rồi của cô ấy, cô chỉ biết đứng đó ngó trân trân người
phụ nữ đang từ từ ngã xuống cạnh mình.
Huyết Yêu kịp đỡ lấy thân thể đang trượt dài của Tố Nga, hắn buồn bã
nhìn cô không nói được lời nào, hắn nên nói gì trong lúc này, xin lỗi
cũng đã nói rồi, lời cự tuyệt cô ấy cũng đã nói rồi, hắn không biết phải làm gì tiếp nữa.
Tố Nga nằm trong vòng tay người trong mộng, cô mỉm cười lần cuối cố gắng nói một lời tự biệt cuối cùng:
“Huynh thật nhẫn tâm, một lời nói dối cũng không muốn nói với muội.
Kiếp sau đã không được ở bên huynh muội đã không còn lý do nào tiếp tục
bước tiếp nữa. Muội yêu huynh.”
Thân thể Tố Nga từ từ cứng đờ như băng, mắt trợn trừng đầy vô hồn,
Trúc Chi lần đầu nhìn thấy Huyết Yêu rơi nước mắt, cô đoán nước mắt đó
là nước mắt khóc thương cho Tố Nga - một người con gái dành trọn tình
yêu cho hắn nhưng hắn không thể đáp trả.
Chẳng ai nhớ đến những vụ giết người mà Tố Nga gây ra nữa, trong lòng họ giờ đây chỉ còn nổi thương hại vô tận, thương cho một số phận bất
hạnh của người phụ nữ phong kiến ngày xưa, không có tiếng nói, một vụ
cưỡng dâm giết người lại bị kết thành vụ án vô tình chết trong biển lửa. Tố Nga chọn biến thành quỷ dữ để trả mối huyết án thâm thù, quên luôn
bản thân mình từng là một người đáng yêu nhân hậu, âu cũng là một người
đáng thương.
Huyết Yêu đau khổ ôm linh hồn đang đóng băng của Tố Nga rồi biến mất
tâm, Trúc Chi chưa kịp hỏi hắn có ổn không. Cả ba người (Trúc Chi, Nhất
Uy và Tuấn Tú) đưa mắt nhìn nhau đầy lo lắng, họ phải đợi rất lâu nhưng
Huyết Yêu không xuất hiện lại, họ cũng không có cách nào liên lạc với
hắn, họ đành ngồi lặng im trong phòng khách.
Tuấn Tú vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc hụt hẫng, anh nói:
“Thật đáng thương. Một người xinh đẹp như vậy lại bị rạch một đường
dài trên mặt. Phải biết thứ quan trọng nhất đối với phụ nữ là khuôn mặt. Anh thật không hiểu thời xưa người ta phá án kiểu gì.”
Nhất Uy nói:
“Nếu là anh thì sao, anh có tìm cách trả thù không?”
“Sao không, nếu ai dám đụng vào người nhà của anh có thành ma anh cũng không tha cho chúng.”
Nhất Uy nói lãng sang chuyện khác, cậu không muốn không khí thêm ảm đạm:
“Theo lời cô ấy nói, rất có thể thanh kiếm không bị ai lấy cắp cả, vì Huyết Yêu từng nhấn mạnh bùa chú của anh ấy rất mạnh, phải là kẻ trên
cơ của ảnh mới có thể vượt qua đóng bùa chú đó. Nếu thật sự huyết thống
của quỷ vương đang ở đâu đó trên nhân gian, nếu như thanh kiếm tự biến
đến chổ nó cho là chủ nhân của nó thì sao?”
Trúc Chi gật đầu đồng ý:
“Rất có lý. Còn nữa, không phải kiếm khí của thanh kiếm rất nồng ở
trường mình sao, nếu huyết thống đó có thật và nó đang ở trong trường
thì sao, và kẻ này Huyết Yêu không thể cảm nhận được quỷ khí của hắn bởi vì hắn không phải thuần quỷ mà có một nửa là con người.”
“Làm sao xác định có kẻ như vậy đang sống đây?”
Tuấn Tú tham gia vào câu chuyện:
“Không phải người đó có hình xăm hình thanh kiếm sao, hình xăm đó tự
hiện diện trên cơ thể người đó luôn mà. Chỉ cần tìm đứa nào có hình xăm
là được thôi.”
Trúc Chi quắc mắt nhìn anh mình:
“Anh nói như dễ lắm vậy, không lẽ mình đi hỏi từng đứa từng đứa là: Ê, mày có hình xăm thanh kiếm nào trên người không?”
“Thì cũng có manh mối rồi, tìm cách sau.”
Ba người nhìn nhau không nói nữa, Tuấn Tú đứng dậy đi vào bếp chuẩn
bị nấu ăn, anh chán nản khi nhìn vào tủ lạnh trống trơn của mình, anh
quyết định đến siêu thị gần nhà mua một chút đồ.
Tuấn Tú vừa bước chân ra khỏi cửa thì trời bắt đầu đổ mưa, mưa nặng
hạt tạt thẳng vào mặt anh, anh luốn cuốn chạy vào nhà cầm theo chiếc ô
màu đỏ duy nhất có trong nhà. Trúc Chi và Nhất Uy đang nói chuyện không
để ý tới anh đã rời khỏi nhà.
Tuấn Tú lầm bầm chửi rủa ông trời, anh đã che ô mà mưa vẫn tạt ướt
hết cả người. Siêu thị mini ngụ tại đường lộ lớn chỉ cần đi ra khỏi con
hẻm này anh sẽ tới được đó nên mới đi bộ.
Bỗng dưng bên tai anh văng vẳng tiếng hát ru của ai đó nghe da diết
và não lòng, giọng hát buồn man mát khiễn cỏi lòng anh như tan nát, đó
chỉ là một bài hát ru vô cùng bình thường nhưng qua giọng hát của ai đó
lại có ma lực ghê gớm, nó khiến đôi chân của anh bất giác đi về phía
giọng hát (mặc dù trước đó anh đã tự nói với lòng dù có nghe bất cứ âm
thanh lạ nào cũng đừng quay đầu nhìn lại).
Tuấn Tú đi một cách mơ màng như bị ai đó thôi miên, chiếc ô màu đỏ đang cầm trên tay cũng rơi xuống và bay đi mất.