Trúc Chi tuyệt vọng buông tay xuống đất. Ngân Chi thì ôm lấy xác của Tuấn Tú khóc bù lu bù loa lên. Cô thấy cảnh nó đau lòng vì chính nó là người
gây ra thương tích cho anh nó, nên cô ôm lấy nó vào lòng mà an ủi. Cô
nói trong mơ hồ:
“Máu của một phượng hoàng thì có thể.”
Mắt Trúc Chi sáng lên: Đúng rồi, máu của phượng hoàng.
Trúc Chi nhớ ra Nhất Uy đang ở bên trong lăng mộ. Cô thả Ngân Chi ra và nói:
“Máu của Nhất Uy có thể cứu anh ấy.”
Trúc Chi gượng đứng dậy. Vết thương từ ngực của cô toét ra, nhuộm đầy miếng áo mà Tuấn Tú băng bó trước đó. Vết thương không có dấu hiệu lành lại. Ngược lại nó càng trông kinh dị hơn, nó ăn vào gần như chạm vào
nội tạng bên trong của cô. Cô khuỵu chân xuống đất, ôm lấy vết thương
đang đau nhói lên.
Ngân Chi giờ mới biết chính mình là người đã đả thương Trúc Chi và
Tuấn Tú. Nó hối hận kinh khủng, nhưng không cách giúp họ. Nó biết bản
thân đáng chết, biết bản thân không còn đường cứu vãn nữa. Nó chỉ muốn
cứu sống Tuấn Tú sau đó bắt nó trả giá ra sao cũng được.
Ngân Chi gấp rút hỏi Trúc Chi:
“Bên trong lăng mộ. Hãy đánh thức Đổng Cô dậy, cùng chị ấy đến đó đi.”
Theo lời Trúc Chi, Ngân Chi đến gọi Đổng Cô dậy và cùng ả chạy vào
bên trong lăng mộ tìm Nhất Uy. Nó thấy cậu đang đánh tay đôi với Vô Âm,
bên kia Thanh Lâm bị trói, và háng tá những người khác đang nằm rộp dưới nền đất đầy cỏ. Nó cuống cuồng chạy tới chổ Nhất Uy, vừa né một nhát
đâm từ phía Vô Âm. Nó kéo tay Nhất Uy nói:
“Cứu anh hai, cứu anh hai.”
“Ảnh bị làm sao?”, Nhất Uy không thể rời đi trong khi Vô Âm đang chực chờ giết những người khác. Ngân Chi thấy vậy liền ra hiệu cho Nhất Uy
rời khỏi lăng mộ, còn nó sẽ thay thế cậu ngăn cản Vô Âm lại.
Nhất Uy chạy tới nơi đã thấy Trúc Chi đang ngồi ôm cái xác của Tuấn
Tú. Cậu ngồi xuống xem xét vết thương cho Tuấn Tú. Sau đó liền dùng
thanh kiếm rạch một đường trên tay của mình, nhỏ máu vào vết thương của
Tuấn Tú.
Khi máu của Nhất Uy chạm vào vết thương, nó bốc khói nghi ngút. Chỉ
vài phút, vết thương đã tự lành lại. Hơi thở của Tuấn Tú cũng bớt nặng
nề hơn.
Trúc Chi lau khô nước mắt, cô ôm Nhất Uy, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cậu xoa xoa tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cô, muốn ôm tất cả nổi buồn của
cô về cho mình. Cô kịp kể lại cho Nhất Uy nghe tình hình đã xảy ra giữa
ba người.
Nhất Uy đau lòng nhìn vết thương trên người cô. Quái lạ, chổ vết
thương chuyển sang màu đen, nghĩa là dao kia có độc. Vậy tại sao Tuấn Tú không trúng độc giống như Trúc Chi?
Trúc Chi dự đoán:
“Dao đó không ảnh hưởng đến con người. Vì chị có một chút huyết thống của thần nên bị ảnh hưởng đôi chút. Ngọc Tự ắt hẳn muốn Ngân Chi xuất
hiện sau cùng, muốn nó dùng thân phận Ngân Chi ám sát Huyết Yêu.”
Nhất Uy dùng máu của mình giải độc giúp Trúc Chi, nhưng vô ích. Rõ
ràng máu phượng hoàng không phải là giải dược giúp cô chữa lành. Với
tình trạng như thế, Nhất Uy e rằng Trúc Chi không thể tiếp tục đánh nhau được. Phải tìm cái gì đó chặn độc tố trong khi đợi Huyết Yêu quay trở
lại.
Nhất Uy nói:
“Có cách nào giúp Vô Âm không lạm sát mọi người hay không?”
“Cách duy nhất chỉ có đợi Huyết Yêu giết Ngọc Tự mà thôi. Cho dù
chúng ta có thể giải nguyền cho họ, và đưa họ đến nơi an toàn thì sao
chứ? Vô Âm cũng sẽ thân chinh đến đó và giết họ. Đặt họ trước mặt chúng
ta, dễ dàng quan sát và kiểm soát hơn.”
Nhất Uy cố khoogn cho bản thân nhìn vào bên trong lăng mộ, cậu nói vô cùng nhỏ:
“Em lo Ngân Chi cầm cự không được.”
Trúc Chi cầm lấy cổ áo của Nhất Uy kéo lại về phía mình. Cô nói:
“Em hãy vào bên trong giúp nó.”
“Cũng không thể bỏ mặc chị ngoài này.”
“Chị sẽ đi tìm Huyết Yêu. Chị muốn biết tình hình của ảnh ra sao rồi. Ngọc Tự xảo trá như vậy, chị sợ ảnh gặp nguy hiểm.”
“Nhưng vết thương của chị…”
“Chị đã nhìn thấy một số chuyện không hay. Ông trời chắc cho chị thấy trước để thay đổi nó.”
Trúc Chi không chờ Nhất Uy nói gì thêm nữa. Cô dịch chuyển đến chổ
Huyết Yêu. Kết quả vì bị thương nặng nên cô lại xuất hiện tại một nơi
khác chứ không phải nơi Huyết Yêu và Ngọc Tự đang đánh nhau.
Nhất Uy chạy thật nhanh vào bên trong lăng mộ với hy vọng cùng Ngân
Chi ngăn cản Vô Âm lại. Không biết có phải do lời nguyền không, mà sức
mạnh của Vô Âm tăng đến gấp ba lần bình thường.
Ngân Chi mặc dù có lại ký ức, sức mạnh vẫn không hề thay đổi. Vô Âm
không thể nào tiến tới gần nạn nhân khi bị nó ngăn cản. Gã không hề có
cơ hội đánh thắng Ngân Chi, nó vừa mạnh lại vừa ra đòn chuẩn xác, mặc dù chỉ đánh toàn bằng tay không.
Bỗng nhiên, cơ thể Ngân Chi co giật. Nó ngã xuống đất tiếp tục co
giật, cho đến khi miệng sùi bọt mép mới dừng lại. Ý thức của nó bị mất
đi, như đang ngủ. Nhất Uy chạy tới lấy tay sờ lên mũi của nó. Cậu nghi
ngờ nó bị mất mạng.
Nhất Uy thở một hơi khi biết nó còn thở, dù hơi thở rất kì lạ, lúc
nhanh lúc chậm không đoán được nó bị chuyện gì. Có khi liên quan đến
chuyện Ngọc Tự đã đầu độc nó, hoặc phải có thuốc thì nó mới sinh hoạt
bình thường. Hy vọng khi nó tỉnh, nó không tìm nhóm của cậu gây chuyện.
Nhất Uy bế Ngân Chi sang một chổ an toàn. Đổng Cô lúc này đang một
mình đối phó với Vô Âm. Ả không dùng toàn lực nên bị Vô Âm áp sát liên
tục. Dù Vô Âm đã cố không làm Đổng Cô bị thương, nhưng lực đạo không thể giảm được. Hai kẻ yêu nhau đang cùng đối phương đánh một sống một chết, người ngoài như Nhất Uy nhìn thấy cũng đau lòng.
Nhất Uy nhớ đến một người có thể giải đáp thắc mắc của cậu. Cậu tự thì thầm với chính mình:
“Anh có biết bạn ấy bị gì không?”
Thần kiếm nghi ngờ:
“Tác dụng phụ của thứ thuốc hoán đổi ký ức.”
“Anh nói rõ hơn xem.”
“Ngọc Tự ắt hẳn đã cho con bé uống một loại thuốc quên đi bản thân,
biến nó thành con rối cho lão. Đầu tiên giúp lão rút tủy của những nạn
nhân coi như đã đánh dấu họ. Sau nữa, lão muốn nó dùng thân phận khác
trở thành cổ máy giết người cho lão. Nghĩ xem, nếu phát hiện nó chính là kẻ giết người, Huyết Yêu có nỡ ra tay giết nó hay không?”
“Bạn ấy sẽ không sao chứ?”
“Nó cần loại thuốc đó mới duy trì được sự sống. Tác dụng khác của nó
khiến người uống phải lệ thuộc vào nó.”, thần kiếm im lặng một hồi rồi
nói tiếp, “Cho dù nó tỉnh lại, nó cũng không thể sống tiếp như một con
người được, Nhất Uy. Huyết Yêu biết điều này, chuyện con bé phải chết là chuyện cần phải làm. Lúc này, Tuấn Tú có thể đả kích tâm trạng của nó.
Sau này, chuyện đó trở nên không chắc chắn.”
“Còn Vô Âm, anh có cách nào cứu vãn tình thế không?”
“Anh e rằng phải đợi Huyết Yêu giết được Ngọc Tự. Nếu không, phải cần đến bột thần thông của Huyết Yêu. Chúng ta sẽ dùng nó nhốt Vô Âm lại
như cái cách Huyết Yêu dùng để bảo vệ hai đứa trước sự tấn công của Vô
Âm ngày xưa.”
“Em sẽ đi tìm thứ bột đó, hy vọng Đổng Cô cầm cự được.”
“Chổ Huyết Yêu mới có.”
Nhất Uy không nói thêm nữa. Cậu tức tốc chạy đi, dù không biết chắc
nơi Huyết Yêu và Ngọc Tự đang giao đấu ở đâu. Cậu phải lấy được thứ bột
đó mới có cơ hội ngưng lại động tác của Vô Âm. Cậu hy vọng Thanh Lâm
không tự cởi trói cho chính mình, nếu không áp lcuwj đặt lên vai Đổng Cô sẽ tăng lên thành hai.
Tiểu Bạch không hề lép vé so với Lục Trung. Mặc dù tuổi còn nhỏ, thần khí cũng kém hơn Lục Trung, nhưng động tác lại chuẩn xác vô cùng. Lục
Trung ngạc nhiên vô cùng khi một con nhóc lại có thể đánh ngang cơ với
hắn. Nó không hề run sợ, lại còn lâu lâu nở một nụ cười kì quái nữa.
Lục Trung không muốn chủ nhân biết mình đánh không lại một con nhóc,
càng không muốn đến bây giờ hắn vẫn còn chưa chịu bắt tay vào làm chuyện đại sự. Hắn phái tức tốc chạy đến nơi cần đến mới được.
Lục Trung cũng chứng kiến cảnh Ngân Chi quay đầu, nó đã nhận ra Tuấn
Tú là anh của nó. Xem ra lượng thuốc mà hắn cho nó uống vẫn chưa đủ mạnh khiến trí nhớ của nó vẫn còn động lại một chút. Chủ nhân đã nhấn mạnh
rằng Ngân Chi còn rất ít thời gian, một khi lợi dụng xong cần lập tức
giết chết nó. Hy vọng lão không tức giận lắm khi biết hắn đem Ngân Chi
ra quá sớm.
Lục Trung và Ngọc Tự vẫn còn một lá bài chưa dùng đến. Khiết Ngạn
hiện giờ đang lo bên ngoài. Khiết Ngạn là một kẻ trung thành với Ngọc
Tự, có thể là trung thành nhất hơn cả hắn. Có điều cả hai chưa có dịp
gặp mặt. Theo chủ nhân, hai người sẽ có cơ hội gặp gỡ nhau nếu đến thời
cơ. Còn thời cơ là khi nào, chủ nhân chưa hề nói.
Lục Trung và Khiết Ngạn chỉ biết nhau qua mỗi bức thư. Lần này, hắn
phải lập tức gửi thư đến cho Khiết Ngạn. Phải nhờ đến sự giúp đỡ của gã, phải cần đến lực lượng mà gã đang nắm, vô số thiên binh thiên tướng mà
gã nắm trong tay có thể giúp ích cho chủ nhân. Nói tóm lại, gã chính là
ắt chủ bài cuối cùng của chủ nhân.
Tiểu Bạch phi người lên cao đồng thời dùng một cây trâm đâm mạnh vào
vai của Lục Trung. Hắn trúng đòn một cách lãng nhách, chỉ vì ham lo suy
nghĩ mà mất tập trung. Tiểu Bạch đã lợi dụng sơ hở thành công. Nó kéo
môi cười đắc ý.
Cây trâm kia sở dĩ đả thương được Lục Trung bởi vì nó chính là cây
trâm của Huyết Yêu. Hắn đã giao lại cho Tiểu Bạch làm vũ khí phòng thân. Dưới sở hữu của Tiểu Bạch, nó sẽ phát huy hết mọi lợi thế của mình. Cây trâm đó vốn dĩ thuộc quyền sở hữu của người đã sinh ra Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhớ lại, Huyết Yêu đã trao cho nó cây trâm và nói:
“Vật này là thứ duy nhất mẹ của con để lại. Đây là vật đính ước của
mẹ con và Linh Đàm. Sau khi mẹ con mất, thứ này thuộc quyền sở hữu của
ta. Bởi vì ta là thần giữ những món đồ như thế. Ta trao nó lại cho con
vì nghĩ con sẽ dùng tốt nó thôi.”
Thứ mà Tiểu Bạch luôn giữ ngoài bức thư của mẹ chẳng còn gì cả. Huyết Yêu vừa đưa cho nó một món đồ của mẹ khiến nó vô cùng cảm động. Nó rất
muốn làm gì đó để cảm ơn Huyết Yêu, người mà đối xử tốt với nó sau bà
ngoại.
Tiểu Bạch nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao. Ngay cả chết
cũng phải ngăn cản tên Lục Trung này thực hiện ý đồ trong đầu. Nó đang
đợi thời cơ để cho hắn một đả kích ngang ngửa với đả kích mất mát người
yêu khi xưa. Thú thật Tiểu Bạch đang mong chờ lắm đây.
Lục Trung vốn dĩ không định ra tay tàn độc với đứa bé trước mặt.
Nhưng thời gian không còn nhiều, và hắn muốn làm cho xong chuyện này.
Hắn quyết định dùng chiêu cuối mạnh hơn gấp nhiều lần những chiêu thức
đã sử dụng.
Lục Trung phi người lên không trung, dang hai tay hình cánh dơi, đôi
mắt lúc này híp lại thành một đường, môi trở nên tím tái. Trong ống tay
áo của hắn xuất hiện một tá con rắn hổ mang lớn. Chúng phóng vào tấn
công Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cản chúng bất thành. Nó né được con này nhưng lại không né
kịp đợt tấn công của những con khác. Một con đã cắn trúng động mạch ngay cổ của Tiểu Bạch, nó rú lên đau đớn nằm vật ra đất.
Trúc Chi không ngờ mình dịch chuyển được một khoảng cách nhỏ xíu. Cô
xuất hiện tại nơi Lục Trung và Tiểu Bạch đang đánh nhau không xa. Cô núp một chổ quan sát hai người họ giao đấu. Bởi vì cô không tài nào đủ sức
đi tiếp, vết thương khiến cả cơ thể cô rã rời. Khi thấy Tiểu Bạch bị rắn cắn trúng, cô suýt hét lên. Cô kéo mũi tên Thượng Nguyệt lại không đủ
sức bắn đi.
Lục Trung thu lại đám rắn, khôi phục khuôn mặt bình thường. Hắn lạnh
lùng nhìn Tiểu Bạch đang quằng quại nằm đó, mặt của nó úp xuống đất, hắn không tài nào nhìn thấy nét mặt đau khổ của nó.
Tiểu Bạch ho rất nhiều. Độc tố của rắn đang chảy trong huyết mạch của nó. Nó dùng trâm rạch một đường dài trên cổ, ngửa mặt lên nhìn Lục
Trung. Nó cười một tràng dài (ngay đến Trúc Chi cũng ngạc nhiên vì giọng cười không phải giọng cười của Tiểu Bạch). Sau đó nó nói:
“Huynh rất muốn muội chết đúng không? Lâu ngày không gặp, trong đầu huynh chỉ có ý nghĩ muốn giết muội.”
Giọng nói từ Tiểu Bạch khiến Lục Trung hơi cứng người. Giọng nói ấy
quen thuộc đến mức đêm nào hắn cũng nằm mơ thấy nàng. Hắn chần chừ đến
cạnh bên nàng, ép nàng nhìn sâu vào đôi mắt hắn.
Lục Trung suýt hét lên thành tiếng khi thấy gương mặt xinh đẹp tựa
như ánh nắng ban mai của người trước mặt. Chính là Mỵ Trâm của hắn. Nàng làm sao lại là đứa nhỏ đó được. Nàng làm sao lại ở cùng đội hình với
Huyết Yêu?