Lục Trung bật cười trong lòng. Người con gái trước mặt quả là kiêu ngạo y
như Huyết Yêu. Hắn vẫn còn chưa sử dụng hết sức mạnh của mình, cô dựa
vào đâu mà đòi thắng hắn kia chứ. Mạnh miệng hay cô thật sự thâm tàng
bất lộ?
Vô Ảnh mỉm cười. Gã kéo Trúc Chi vào ôm một cái (may cho gã, Thanh
Lâm lúc này đang bận bắn vào một tên sát thủ vô song gần đó). Gã vỗ lên
lưng của Trúc Chi, nói câu cuối trước khi rời đi:
“Nhất định phải sống đến cùng để gặp nhau đấy.”
Trúc Chi biết tình cảm của Vô Ảnh dành cho cô không phải tình cảm nam nữ, mà tình anh em thân thiết. Trước cái ôm thâm tình kia, cô không cự
tuyệt mà ôm đáp trả. Sau đó, cô đưa cho Vô Ảnh một thứ đựng trong một
túi nhỏ:
“Còn anh nhất định sẽ cần đến thứ này. Em đã nhìn trước được một số chuyện. Cẩn thận đừng để bị thương.”
Vô Ảnh gật đầu rồi rời đi. Lúc gã ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, gã
thấy Trúc Chi đã đứng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Tay của cô lúc
này đã cầm mũi tên Thượng Nguyệt làm vũ khí. Đôi mắt của cô sắt lạnh
nhìn Lục Trung như thể nhìn lấy kẻ thù duy nhất của mình.
Quân số của Ngọc Tự nhỉnh hơn, nhưng không có nghĩa nhóm của Huyết
Yêu bị lép vé. Mặc dù nói rằng Nhất Uy đang bị Vô Âm theo đuổi sát sao,
nhưng thực tế cậu đang rãnh rỗi tìm cách cứu những nạn nhân bị Ngọc Tự
bắt được, trong đó có cả Thiên Thanh. Vì Nhất Uy chết đi sống lại nên
lời nguyên kia không hề tồn tại trên người cậu nữa. Vô Âm đơn giản chỉ
đang diễn tuồng cho Ngọc Tự xem.
Hai người giả vờ đánh nhau đến lăng mộ vô chủ thì lập tức Nhất Uy vờ
bị đánh trúng và rơi vào bên trong. Cậu và Vô Âm gật đầu nhìn nhau, cùng cười. Sau đó, hai người nhanh chóng tiến đến gần nạn nhân để cứu họ.
Tuy nhiên, tất cả nạn nhân đều bị lão Ngọc Tự ếm bùa. Hai người không
cách nào cứu họ nếu như không phá giải bùa chú trên người họ trước.
Bỗng nhiên những khối thân thể của các nạn nhân đồng thời cùng cử
động. Chúng mở to mắt nhìn về phía Nhất Uy và Vô Âm. Hai người hoảng sợ
nhìn nhau. Gặp kẻ thù nào họ cũng không sợ, chỉ có điều những người này
(trong đó có cả Thiên Thanh) đều là những người vô tội. Hai người làm
sao mà trực tiếp đối đầu với họ được.
Ngọc Tự nắm được điểm yếu này nên mới khiến họ quay ngược tấn công họ đây mà. Nhất Uy lui về phía sau, suy nghĩ kế sách làm sao đánh thắng mà vẫn không làm ai bị thương.
Mây đen đã che kín cả bầu trời. Vầng trăng khuyết mờ trên kia không
đủ chiếu sáng cho cả một trận chiến phía dưới. Hầu như không ai có thể
nhìn ra trận đấu ngoài vài tia sáng đỏ trắng phát ra từ chổ Huyết Yêu và Ngọc Tự. Trúc Chi tự đoán được tình hình, có vẻ như Huyết Yêu đã đuổi
kịp Ngọc Tự và hai người đang bắt đầu giao đấu.
Trúc Chi muốn chính tay mình giết chết lão. Cô muốn tự mình băm vằm
lão, nên cô chọn chạy đến giúp Huyết Yêu một tay. Nhưng Lục Trung không
dễ đối phó cũng không dễ qua mặt. Hắn đã cẩn thận hơn với Trúc Chi. Hơn
nữa, nếu cô đoán không nhầm, hắn còn có một nhiệm vụ khác cần hoàn thành và cô phải ngăn cản hắn làm điều đó. Cô cũng tin vào năng lực của Huyết Yêu, người ấy không thể dễ dàng bị Ngọc Tự giết chết được.
Trúc Chi dùng mũi tên Thượng Nguyệt cản lại một đòn của Lục Trung.
Hắn vừa lao về phía cô, hắn dùng một thanh đoản kiếm chém mạnh về phía
cô. Cả hai đang ở trong tư thế: Lục Trung ở phía trên dùng thanh đoản
kiếm đề chặt mũi tên Thượng Nguyệt khiến Trúc Chi khụy đầu gối xuống
đất.
Trúc Chi bị thu hút bởi một tiếng hét dài của ai đó. Cô nhìn sang
thấy Thanh Lâm vừa biến thành một người hoàn toàn xa lạ: Đôi tai dài kéo dài lên trên trời, mắt đỏ không thấy tròng đen, răng nanh dài ra, móng
vuốt từ tay cậu không thể là giả và cậu cao hơn bình thường rất nhiều (ở khoảng cách này cô không thể đoán chính xác độ cao của Thanh Lâm lúc
bấy giờ). Tiếng hét lúc nảy chính xác là tiếng tru của Thanh Lâm – tiếng tru của một con thú hoang.
Trúc Chi nói nhỏ, ánh mắt hơi hoang mang:
“Giống như cậu ấy bị Âm Cẩu cắn.”
Lục Trung đâm trúng cánh tay của Trúc Chi, đồng thời đá văng cô ra xa. Hắn bay đến hướng mũi kiếm vào ngực cô. Hắn hậm hực:
“Ngươi nên để ý đến kẻ địch của mình hơn là quan tâm đến người khác.”
Trúc Chi không quan tâm đến lời nói của Lục Trung lắm. Cô đang bận
nhìn Thanh Lâm. Cậu vừa tránh được một nhát kiếm của một tên sát thủ
(vết chém này nếu trúng sẽ cắt đứt cuống họng của Thanh Lâm), nhưng lại
không né được nhát đâm của một kẻ khác từ phía sau.
Rất may Trúc Chi từ bên này vùng dậy, lực từ tay của cô mạnh đến mức
hất văng thanh kiếm của Lục Trung ra khỏi người mình (cô để ý nếu tâm
trạng của cô bị kích động, năng lực được phóng thích càng cao). Cô nhanh chóng kéo dây cung Thượng Nguyệt và bắn nát đầu tên sát thủ còn lại. Cô hét lên:
“Tập trung vào thằng kia.”
Thanh Lâm giật mình nhìn sang phái Trúc Chi. Giờ phút này, mái tóc và đôi mắt của cô đã đổi sang màu đỏ. Thượng Nguyệt trên tay của cô một
lần nữa biến mất giữa không trung, chỉ còn lại một mũi tên cô giữ lại
làm vũ khí.
Điều này khiến Lục Trung ngạc nhiên vô cùng. Hắn bay qua nhặt thanh
kiếm của mình vừa bị cô hất văng đi. Nhìn là biết cô có khả năng kêu gọi vũ khí về phía mình, một kẻ như vậy đúng là rất nguy hiểm cho chủ nhân. Nếu để cô ta sống, nhất định chủ nhân sẽ không hoàn thành sứ mạng lớn
lao của mình.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch xuất hiện trước mặt Trúc Chi. Con bé ôm chầm
lấy Trúc Chi với vẻ hơn hở không nói thành lời. Chắc nó vừa hoàn thành
công chuyện bí mật của nó với Huyết Yêu xong thì đến ngay nơi này. Nó
đương nhiên sẽ giúp đỡ Trúc Chi một tay. Nhìn là biết Trúc Chi đang rất
lo lắng cho Huyết Yêu. Nó lập tức nói nhỏ:
“Chị đi giúp chú ấy đi. Lục Trung này cứ để em. Chị đừng quên em là một người có khả năng đọc được nỗi sợ của hắn.”
Trúc Chi mừng rỡ. Cô gật đầu tính bỏ chạy, nhưng Lục Trung vẫn không
buông tha. Một sự xuất hiện thêm kẻ địch cũng không làm tình hình khả
quan thêm. Trúc Chi phải bị bắt sống, và hắn không muốn cô chạy đi tiếp
sức cho Huyết Yêu.
Lục Trung bị Tiểu Bạch chặn đầu không cách nào cản bước Trúc Chi. Hắn tức giận rút cây sáo ra thổi một khúc nhạc. Tiểu Bạch còn đang nghĩ hắn bị điên, đang lúc đánh nhau vẫn còn tâm tình thổi nhạc lý. Nhưng nó
nhìn thấy nụ cười của hắn bắt đầu trở nên ác độc, thật không giống như
hắn đang thổi nhạc giải trí. Chắc hẳn hắn đang gọi đồng minh.
Trúc Chi không ngờ kẻ được Lục Trung gọi tới là một người quen thuộc. Người đó rõ ràng là Ngân Chi với ánh mắt nó đỏ ngầu, gương mặt tà ác,
giống như không phải là Ngân Chi mà cô biết.
Trúc Chi lo lắng nhất chính là điều này. Ngân Chi rút cuộc bị ép trở
thành kẻ địch của cô và Huyết Yêu. Ngọc Tự nhất định lợi dụng tốt một cổ máy giết người như Ngân Chi. Chỉ cần nghĩ đến Tuấn Tú, nghĩ đến việc cô đã mượn thân xác của nó một thời gian, cô không cách nào buộc bản thân
ra tay với nó, dù chỉ là một sự đụng chạm hơi có ác ý.
Trúc Chi nhỏ nhẹ:
“Ngân Chi, giờ không phải lúc hai chị em mình tử chiến. Anh Tú không muốn em bị thương.”
Tên “Tuấn Tú” cũng chẳng giúp Trúc Chi đả kích tinh thần của Ngân
Chi. Nó hầu như còn không nhận ra Trúc Chi lẫn đám người tới đây gây
chiến với Ngọc Tự. Trong não bộ của nó bây giờ chỉ toàn nghe những tiếng đinh đinh chém giết, lời nói của một ông lão bắt nó phải giết hết tất
cả những người chống lại lão.
Ngân Chi sẽ phải tham chiến trong tình trạng không nhận biết mọi thứ
xung quanh. Nó đã bị lão tẩy chay hoàn toàn. Trúc Chi sôi máu đổi tư thế chiến đấu với Ngân Chi. Cô phải tìm cách đánh thức tâm trí của nó. Ít
nhất, cô phải giúp nó nhớ ra bản thân là ai, vì sao lại nhất định phải
sống và nhớ ra người thân mà nó yêu thương luôn quan tâm lo lắng cho nó – Tuấn Tú.
Lục Trung ở bên này cười đắc ý:
“Để xem hai kẻ cũng hồi sinh trong đêm trăng máu giết nhau, ai là kẻ sống đến phút cuối.”
Ngọc Tự đã căn dặn Lục Trung phải lựa thời điểm tốt nhất mới gọi Ngân Chi ra giúp sức. Đây chính là thời điểm đả kích tinh thần nhóm người
Huyết Yêu. Hắn muốn xem xem Trúc Chi có dám ra tay với Ngân Chi hay
không. Còn Ngân Chi nhất định sẽ không làm hắn và chủ nhân thất vọng.
Trong lúc hắn đắc ý, ngọn đèn dầu trên đầu Tiểu Bạch đã đọc được một
số thứ quan trong bên trong đầu của Lục Trung. Hắn quả nhiên vẫn có một
nỗi sợ hãi bao trùm, hầu như là cả tâm trí của hắn. Huyết Yêu thật sự
thông minh vô cùng, người ấy đã nhắc nhở Tiểu Bạch phải tự mình hạ đo
ván tên Lục Trung này. Bởi vì chỉ có nó mới biết được nhược điểm của Lục Trung mà ra tay. Dĩ nhiên chú ấy cũng đã giao lại cho nó một vũ khí lợi hại, một vũ khí khiến Lục Trung này bị bắt sống. Chú ấy cũng căn dặn nó không được làm tổn hại đến hắn vì lời hứa nào đó giữa chú và bác bảo
vệ. Nghe đâu, hắn và bác bảo vệ là hai anh em cùng cha khác mẹ.
Tiểu Bạch cũng được nghe kể sơ qua câu chuyện đời của tên này. Tuổi
của nó còn quá nhỏ để hiểu và cảm thông cho Lục Trung. Đối với nó hắn
chỉ là đối thủ cần loại bỏ không hơn không kém. Nó nhất định sẽ không
quan tâm đến cảm nhận của hắn làm gì. Nó nhất định không khiến Huyết Yêu thất vọng.
Thanh Lâm giúp Đổng Cô rất nhiều khi bắn hầu như trúng tất cả những
tên sát thủ vô song bằng đạn bạc mà mình đang có. Chuyện kì lạ nhất có
thể nhắc đến: cậu có thể giết chết một con Vượn Đỏ bằng móng tay Âm Cẩu
của mình. Thấm nhuần những kỹ năng mà Lan Anh đã dạy bảo trước đó, cậu
đang dùng mọi khả năng chiến đấu của một Âm Cẩu để giết hạ tất cả Vượn
Đỏ chắn lối trước mặt. Hơi mất nhiều thời gian một chút, nhưng hiệu quả
tốt. Không thể không cảm ơn vết cắn Âm Cẩu đã ban cho cậu loại sức mạnh
trước đây chưa từng có. Ít ra cậu đã hết vô dụng trong bộ dạng ngày
thường của mình. Nếu là trước đây, hẳn cậu sẽ rất hoảng sợ đám lông lá
này cho xem.
Trúc Chi kinh ngạc với sức mạnh của Thanh Lâm đến nổi quên né cú đá
trời giáng mà Ngân Chi mới vừa đặt lên ngực mình. Trúc Chi bị văng ra xa ngay cạnh gót chân của Thanh Lâm. Mới vừa rồi, cô còn hét toáng lên vì
Thanh Lâm không chịu tập trung. Vừa rồi cô mới chính là người thiếu tập
trung. Đừng trách cô về chuyện đó, không phải ai cũng có cơ hội chứng
kiến kiểu biến hình kì dị này của Thanh Lâm. Theo như cô được biết, Âm
Cẩu không xuất hiện tràn lan đại hải ngoài đường cho người ta nhìn. Rõ
ràng Thanh Lâm bị cắn bởi một Âm Cẩu khi cậu cùng Vô Ảnh đến nơi của
thần chết.
Thanh Lâm cúi xuống thật nhanh. Cậu mau chóng đỡ cô dậy. Cô tranh thủ nói ngay:
“Em bị âm cẩu cắn ư??”
“Chuyện dài lắm. Em sẽ kể với chị sau. Chị chỉ cần biết bây giờ em
không còn vô tích sự nữa là được. Bên trong người của em có sức mạnh của một Âm Cẩu.”
Trúc Chi vỗ lên vai Thanh Lâm bảo cậu cố gắng lên. Mặc dù cô đang
giấu cậu về cái hại của vết cắn kia về sau. Nếu không kịp giải độc do Âm Cẩu gây ra, Thanh Lâm sẽ còn đối mặt với nguy cơ tiềm ẩn khác.
Thanh Lâm mừng đến độ giết thêm được vài tên tép riu khác, mong nhận
được thêm lời khen ngợi của “người tình”. Nhưng “người tình” của cậu
thực chất đang trở lại trận chiến với Ngân Chi mất tiêu. Cậu hơi thất
vọng, thế nhưng vẫn không hề giảm lực đạo trên tay.