Nhất Uy rùng mình sợ hãi khi cảm nhận được sát khí tỏa ra từ câu nói lẫn cơ thể của Trúc Chi. Nếu thật sự cô không kiểm soát được ý chí của mình rất có thể sẽ biến thành ác nhân và cậu sẽ trực tiếp hạ cô. Huyết Yêu
đã từng nhấn mạnh nếu viên minh ngọc chiếm lấy ý chí của người sở hữu nó sẽ trở nên tà ác không giống như một viên minh ngọc vô tội đâu. Nhất Uy chạy đến níu cánh tay của Trúc Chi lại, cậu khẽ nói:
“Cậu phải
kiểm soát tâm tính, không được để nó kiểm soát cậu. Cậu đã nghe Huyết
Yêu nói rồi đó. Rất nguy hiểm nếu như cậu để nó chiếm lấy tâm trí của
mình.”
Trúc Chi giọng trở nên độc ác:
“Có gì sai khi tui
muốn giết bọn chúng chứ? Bọn chúng đã làm gì phê bên mình không lẽ cậu
không thấy. Tui muốn chúng phải trả giá, tui muốn chúng phải đau đớn.”
“Chúng ta không muốn ai đau đớn cả. Đó là suy nghĩ của những ác ma. Cậu tỉnh táo lại cho tui.”
Trúc Chi giương cung tên lên nhắm về phía Nhất U, cô nói giọng mất hứng:
“Mày muốn chống đối tao hay sao?”
“Không hề.”, Nhất Uy nắm chặt thanh kiếm thần trong tay chuẩn bị chiến đấu,
“Tao đang đánh với mày chứ không phải Ngân Chi bạn tao. Mày rút cuộc là
ai? Nguyễn Trúc Chi nào? Tại sao nằm trong thân xác bạn của tao?”
Không thể trách Nhất Uy khi chính tai cậu nghe cô xưng mình là “Nguyễn Trúc
Chi” với ả nữ hoàng lúc vừa nảy. Tính tình của cô lại còn đổi khác bất
ngờ, lúc xưng hô như thế này khi lại đổi sang thế khác, không giống tác
phong làm việc của Ngân Chi lắm.
Trúc Chi khá bất ngờ nhưng lại
thờ ơ với Nhất Uy, cô không trả lời cậu mà chuyển mũi tên hướng thẳng
vào trái tim của cậu. Có một giọng nói thầm thì bên tai của cô, giọng
nói nghe xa lạ làm sao:
“Bắn chết nó mày mới giấu được thân phận. Nó đã nghi ngờ thân thế của mày rồi.”
Trúc Chi lắc đầu gạt phăng giọng nói ấy ra khỏi đầu mình. Ý đồ điên rồ ấy
sao lại có thể nhen nhóm len lỏi vào tâm trí cô được. Hay Nhất Uy đang
nói đúng, viên minh ngọc đích thị đang chiếm lấy suy nghĩ của cô thậy.
Trong lúc Trúc Chi đang suy nghĩ thì tay của cô buông dây cung ra. Mũi tên cứ thế rời khỏi cung tên và bay thẳng đến chổ Nhất Uy. May mà Nhất Uy
nghiêng người né được nếu không cậu rất có thể đã chết dưới mũi tên kia. Cậu tức giận, Trúc Chi mà cậu biết không phải một đứa con gái mất bình
tĩnh và độc ác như vậy. Dù giận nhau cỡ nào cô cũng không dứt khoát làm
đau cậu như vậy. Chỉ còn một nước khác chính là cô bị ai đó nhập hồn và
hành động điên rồ như vậy.
Nhất Uy nhanh tay hướng mũi kiếm về
phía Trúc Chi và họ đánh nhau kịch liệt. Nhất Uy mặc dù có chút nương
tay nhưng vẫn ra chiêu rất chuẩn xác, đã mấy lần suýt nữa làm đứt mấy
sợi tóc của cô.
Trúc Chi giận bầm gan tím mặt. Nhất Uy đã nghi
ngờ cô thì thôi còn ra tay với cô nữa, cô quên rằng chính mũi tên mà
mình bắn ra vừa rồi chính là nguồn cơn của mọi việc. Kẻ này quả nhiên
không thể sống sót được. Mái tóc màu xanh của Trúc Chi bay phấp phới
ngoài gió, đôi mắt của cô nhíu lại một đường dài và cô giơ cung tên lên
bắn vào đầu Nhất Uy và lần này có vẻ như Nhất Uy không tránh kịp. Cậu
chới với giữa trời đợi mũi tên ghim vào đầu của mình.
Thần kiếm nói ra bên trong đầu của Nhất Uy:
“Để cho ta.”
“Không được làm cậu ấy bị thương.”, Nhất Uy tự trả lời cho lời nói mình vừa nói ra ban nảy.
Đôi mắt của Nhất Uy đổi màu xám tro, đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ
cười tà ác không kém Trúc Chi. Cậu dùng đôi mắt khiến mũi tên khi vừa
chạm đến ngọn tóc của cậu tan thành từng mảnh vụn nhỏ. Chưa hết, cậu đạp chân xuống đất lấy đà phóng mình về phía Trúc Chi, hướng mũi kiếm về
phía cô ấy.
Trúc Chi chới với tránh mũi kiếm. Kết quả cả người cô rơi tự do xuống đất may mà Nhất Uy lao tới kịp và đỡ lấy cô. Đôi mắt
xám tro vừa chạm vào đôi mắt xanh dương của Trúc Chi thì lập tức khiến
mắt cô trở lại thành màu đen. Trúc Chi ngất xỉu trong vòng tay Nhất Uy.
Cậu dìu cô ngồi xuống ghế đá gần đó.
Người của Trúc Chi nóng hổi, không cách nào hạ nóng khi họ đang đứng trong trường. Ít nhất phải đưa
cô về đến nhà mới được. Thế nhưng cơ thể Trúc Chi quặn đau trong vòng
tay Nhất Uy, tiếng khóc đau đớn của cô cùng với tiếng than vãn nghe bi
ai của cô khiến câu thoáng đau lòng. Cô cứ nói mãi:
“Đừng giết anh ấy… Vô Ảnh chạy đi…”
Chắc chắn cô lại thấy cái chết của Vô Ảnh. Cậu phải tìm được Vô Ảnh mới
khiến cô yên lòng trở lại. Nhưng cái gì khiến tâm tính của cô biến đổi
như vậy? Điều nào cũng đáng lo. Cậu đặt cô nằm đó còn mình chạy vào
phòng y tế xem thử có cái gì sử dụng trong lúc này được không.
Nhất Uy trở lại trên tay không cầm được vật gì hết, cậu đành gọi thần kiếm
hiện ra nói chuyện với mình, cậu mệt mỏi khi phải tự mình vừa nói vừa tự trả lời. Thần kiếm chỉ là một làn khói màu xám có hình dạng rõ ràng,
Nhất Uy nhìn thấy mái tóc dài của thần kiếm, tay của cậu vẫn còn đang ôm lấy Trúc Chi. Cậu nói:
“Chuyện này anh có biết nguyên nhân gì không?”
“Tất cả là do viên minh ngọc. Sức lực của người phàm không thể chứa đựng hết sức mạnh của nó. Phải biết Thủy Hà mất rất nhiều thời gian mới có thể
chế ngự nó. Mà công chúa lại còn là thần tiên đấy. Ta lo con bé sẽ chịu
không nổi mà nổ tung mất.”
“Lần trước anh nói bí mật giữa hai
người Ngân Chi và Huyết Yêu chính là nói, thật ra người ở trong thân xác kia không phải Ngân Chi thật sự?”
“Em cũng đoán ra được?”
“Đoán được từ lâu. Ngân Chi.. không… phải nói là Trúc Chi mới đúng, cô ấy nói những lời nói rất đáng nghi. Em đã nghi ngờ từ lâu, chỉ là chưa có cơ
sở để chắc chắn. Sau đó Tiểu Hồng lại mạnh miệng nói cô ấy chỉ là một
linh hồn trú ngụ trong thể xác sao có thể đánh thắng ả. Lúc đó em mới
khẳng định suy đoán của mình đúng được vài phần. Thế rồi lúc nảy chính
cô ấy tự nhận mình là Nguyễn Trúc Chi. Một người em biết cũng tên Nguyễn Trúc Chi và cô ấy mất đúng cái hôm Ngân Chi tự sát.”
“Em đã điều tra rồi ư?”
“Em suy đoán thôi. Huyết Yêu chắc chắn là người đã cứu cô ấy và bằng cách
nào đó làm sống cô trong thân xác của Ngân Chi. Tại sao lại là cô ấy mà
không phải người nào khác em cũng đoán được. Có lần Trúc Chi nói mình
cũng có linh lực mạnh, rất có thể vì điều này mà cô ấy được Huyết Yêu
cứu sống. Nghĩ xem, Ngân Chi có đôi mắt âm dương, Trúc Chi lại là người
có linh lực cao.”
Nhất Uy im lặng một hồi rồi nói tiếp:
“Em đã từng nghĩ tới điều này, Ngân Chi bị tự kỷ lâu như vậy đột nhiên tâm
tính thay đổi sau khi tự sát. Không cảm thấy lạ sao? Huyết Yêu lại giao
cho cô ấy nhiệm vụ truy tìm thanh kiếm của Quỷ, rất có thể đây chính là
giao kèo giữa họ.”“Cậu thật sự vô cùng thông minh.”, câu nói này là của
Trúc Chi. Cô đã tỉnh và nghe được những suy đoán của Nhất Uy. Đến nước
này không thể nào giả vờ ngất xỉu tiếp nữa mà phải đối mặt với Nhất Uy.
Trúc Chi gạt vòng tay đang ôm lấy mình ra và cố đứng dậy. Nhất Uy đứng dậy
theo. Thần kiếm biết không nên ở đây trong giờ phút này nên đã biến trở
lại vào thanh kiếm. Trúc Chi nói:
“Đúng vậy. Huyết Yêu đã cứu tôi trong một lần tự sát. Trùng hợp tôi và Ngân Chi đã tự sát cùng một ngày.”
“Tại sao chị lại tự sát?”, Nhất Uy lạnh lùng nói, “Lúc chị tự sát có nghĩ đến những người ở lại sẽ vì chị mà đau lòng không?”
“Chẳng có ai đi đau lòng vì tôi cả đâu. Nhưng mà sao em biết tôi lớn tuổi hơn em?”
Nhất Uy không quan tâm những gì Trúc Chi hỏi mà nói tiếp:
“Em đã đến thăm mộ của chị. Em không hiểu lý do vì sao chị lại rời bỏ cuộc sống của mình.”
Trúc Chi ngạc nhiên khi Nhất Uy nói đến điều đó. Nhưng cô thật sự không nhớ
có quen biết cậu con trai nào trạc tuổi Nhất Uy. Nhất Uy chưa bao giờ
xuất hiện trong ký ức của cô.
Nhất Uy nói tiếp:
“Nguyễn Trúc Chi, sinh viên năm ba khoa Ngôn ngữ Anh, trường Đại học xã hội và nhân văn thành phố Hồ Chí Minh.”
Trúc Chi ngập ngừng:
“Làm sao em biết? Chị chưa…. bao giờ biết đến em.. Hoặc chị không nhớ…”
“Làm sao chị nhớ được.”, Nhất Uy hướng đôi mắt về một nơi xa như nhớ lại
đoạn ký ức đẹp đẽ của cậu và cô, “Nói cho em biết lý do tại sao chị tự
sát?”
“Lúc đó chị không còn lý do sống nữa.”, Trúc Chi quay lưng
về phía Nhất Uy. Cô không muốn nhớ lại khoảng thơi gian đó chút nào,
nhưng cô vẫn bắt mình nhớ về nó, cô muốn nói cho Nhất Uy nghe tất cả.
Rút cuộc Nhất Uy trong lòng cô vẫn đang giữ một vị thế rất cao và cô tin rằng cậu sẽ không bép xép chuyện này cho ai cả.
Trúc Chi nói giọng nhàn nhạt:
“Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”
Nhất Uy cầm lấy vai của Trúc Chi xoay lại về phía mình, cố nuốt những lời
nói của cô và lần đầu tiên Trúc Chi thấy trong đôi mắt của Nhất Uy
thoáng đỏ hồng như sắp khóc. Không hiểu sao đôi mắt quan tâm đó của Nhất Uy khiến trái tim của Trúc Chi thắt lại rất đau. Cô bùi ngùi kể lại:
“Em ở cùng quê với chị đúng không? Chắc em cũng biết về chuyện của chị, một đứa cháu không bao giờ nghe lời dì dượng, sống cô độc, không nơi nương
tựa. Đúng vậy. Nội chị mất, chị bấm bụng về nhà dì dượng ở. Cứ tưởng
cuộc đời đã cho mình một mái nhà ấm áp khác. Nhưng không, chị bị dượng
cưỡng bức, chị đã tự sát một lần lại bất thành.”
Nhất Uy nghe đến đó thì đau lòng. Lòng bàn tay nắm lại thật chật, thật sự muốn băm vằm
tên dượng kia ra hàng trăm mảnh. Nhưng cậu cố bình tĩnh nghe giọng nói
buồn bã của Trúc Chi.
Trúc Chi vẫn giữ giọng đều đều kể lại:
“Chị cố sống sót, làm tất cả mọi việc để kiếm tiền tự nuôi bản thân mình học hành, trang trải cuộc sống trên đất Sài thành khắt nghiệt. Nhưng mà ông trời lại trêu ngươi cuộc đời chị. Ung thư dạ dày là giọt nước làm tràn
ly. Chị không còn ai ở bên cạnh, cũng không còn lý do để cố chống chọi
với cuộc đời này nữa. Chị đã nhảy từ trên tầng cao của bệnh viện xuống.”
Đến lúc này Nhất Uy ôm Trúc Chi vào lòng, nước mắt của cậu không còn kiềm
được nữa mà chảy dài xuống đôi má của cậu. Cậu không lau đi nước mắt
cũng không lau đi nước mắt cho Trúc Chi. Cậu muốn cô khóc, muốn cô trút
hết những gánh nặng trong lòng lên đôi vai của cậu.
“Em có biết
lúc đó chị muốn sống như thế nào không? Nhưng ông trời tuyệt đường sống
của chị. Ngay cả ông trời cũng không muốn chị được hạnh phúc.”
Nhất Uy ôm Trúc Chi chặt hơn. Cậu đã không biết người con gái này đã chịu
đựng những gì. Trong ký ức của cậu, cô là một người luôn cười, cho dù
cuộc sống khó khăn như thế nào cô cũng không ngừng cười. Cứ như cuộc đời này không bao giờ khiến cô vấp ngã vậy. Khi hay tin cô tự sát chết đi,
cậu đã rất giận, cậu còn cho rằng rất có thể có thế lực nào đó khiến cô
ấy tự sát chứ cô ấy không phải loại người tự kết liễu đời mình. Thì ra
nguồn cơn của mọi việc là như thế, thì ra sự đau khổ của cô đã đạt đến
đỉnh điểm và cô chọn cái chết.
“Chị biết ơn Huyết Yêu đã cho chị
cơ hội sống lại. Mặc dù chị cảm thấy có lỗi với Ngân Chi và anh Tú.
Nhưng không thể phủ nhận rằng từ khi sống trong thân phận của Ngân Chi
chị đã hạnh phúc như thế nào. Lần đầu tiên có bạn bè, lần đầu tiên cảm
nhận được hơi ấm gia đình, cũng lần đầu tiên thấy bản thân có ích với xã hội.”
Nhất Uy buông Trúc Chi ra và lau khô giọt nước mắt của cô. Trúc Chi nắm lấy bàn tay ấm áp ấy kề lên má mình, cô nói:
“Có phải biết sự thật rồi, em rất kinh tởm chị không?”
“Không hề. Em thật sự vui vì biết chị còn sống.”
“Nhưng chị không nhớ ra em thật.”
“Em chính là thằng bạn thân của Quốc Triệu từng học thêm môn Toán, Lý, Hóa của chị.”
Trúc Chi cố nhớ đến thằng bé Quốc Triệu mà cô từng dạy kèm. Phải rồi, thằng
bé ngỗ nghịch ấy có một thằng bạn thân chí cốt rất kiệm lời, tính tình
cổ quái luôn nói những chuyện kinh dị trong cuộc sống, và rất đẹp trai.
Lúc ấy thằng bé ấy còn nhỏ chắc khoảng 14 đến 15 tuổi thôi bởi vì tụi nó đang học lớp 9. Mới hai năm mà thằng bé ấy trổ mã đẹp trai đến bậc này.
Nếu Quốc Triệu luôn phá bỉnh buổi học của cô thì Nhất Uy lại là người rất
chịu nghe lời của cô. Phải nói cậu thuộc tuýp người biết lắng nghe và
biết học hỏi. Thành tích của cậu cũng rất cao, đáng lý không cần phải
đến học thêm “ké” Quốc Triệu những buổi học với cô. Vậy mà cô vẫn thấy
cậu ấy đến học đều đặn.
Quốc Triệu chỉ học thêm cô hết năm thì đi nước ngoài định cư. Vì không còn dạy Quốc Triệu nên cô cũng không có cơ hội gặp lại Nhất Uy. Lúc đó Quốc Triệu không gọi Nhất Uy bằng tên này.
Nó gọi Nhất Uy là Nhật, cô còn tưởng tên thật của Nhất Uy chính là Nhật
nữa cơ.
Trúc Chi nói:
“Em càng ngày càng đẹp trai theo kiểu ma mị ấy. Chị lần đầu gặp em cũng choáng ngợp luôn.”
Nhất Uy cúi đầu giấu đi sự xấu hổ đang dâng trào. Được gặp lại Trúc Chi và
biết cô vẫn còn sống cậu đã vui lắm rồi. Không ngờ lần này còn trở thành bạn thân của cô nữa, đúng là duyên số. Cậu thoáng nhớ lại nụ hôn đầu mà cậu và cô vô tình trao cho nhau trước cửa nhà cô tự nhiên càng thêm đỏ
mặt. Trúc Chi lo lắng lấy tay sờ lên đầu của cậu:
“Mặt em đỏ hết rồi. Không lẽ không khỏe ở chổ nào?”
Đúng vậy, Nhất Uy thầm than. Chính xác cậu đang không khỏe. Ai biết được lại gặp được mối tình đầu trong hoàn cảnh này đâu. Trúc Chi chính là cô gái trong mộng của Nhất Uy – người mà Nhất Uy luôn để trong lòng không bao
giờ nhắc tới. Chỉ lâu lâu nghĩ đến sẽ rất đau lòng. Suýt chút nữa đã
ngồi canh trước mộ chờ cho đến khi linh hồn cô xuất hiện và hỏi cho ra
lẽ chuyện cô tự sát là gì, chuyện mà mọi người đang bàn tán xôn xao về
chị là gì.
Nhất Uy nói:
“Lúc mới biết chị tự sát em đã rất sốc. Em không tin được người như chị lại tự tử. Chị luôn nói về cuộc
đời tươi đẹp, em cứ tưởng chị không có nỗi buồn nào đè nén trong lòng.
Em ước giá như mình biết chị sớm hơn, hoặc giá như em đã trưởng thành để chị có thể dựa dẫm.”
“Em mấy tuổi đầu mà ăn nói như ông cụ non.”
“Sau này, em có dự định đi khắp nước trừ yêu diệt ma. Chị đi cùng với em
không? Đương nhiên chúng ta phải hoàn thành xong việc học, kiếm một chút tiền sau đó chúng ta đến khắp nơi xuất hiện những điều đáng ngờ về thế
giới tâm linh và giúp đỡ họ.”
“Thanh kiếm của Quỷ được tìm thấy thì đâu cần chúng ta nữa?”
“Thanh kiếm là thanh kiếm. Trên đời này những thứ ác độc không nhất thiết xuất phát từ thanh kiếm, thanh kiếm chỉ làm bản năng giết chóc của chúng
tăng lên thôi.”
“Được. Chúng ta sẽ thành lập một đội. Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Nhất Uy siết lấy đôi bàn tay của Trúc Chi lại, cậu siết không quá chặt bởi vì cậu sợ cô sẽ đau.
“Phải. Vô Ảnh khi biết mình là ai sẽ được siêu thoát thôi, anh ấy không sống
trên này lâu, anh ấy còn phải trả lại thân xác cho Hiếu Minh. Thanh Lâm
không thể đi khắp nơi với chúng ta được bởi vì nó còn có khát vọng của
nó. Chúng ta không thể nhốt nó với thế giới tâm linh được. Huyết Yêu là
thần giữ của, anh ấy xong nhiệm vụ phong ấn thanh kiếm cũng sẽ rời đi
thôi.”
“Được.”, Trúc Chi gật đầu, “Chúng ta sẽ mãi đi cùng nhau.”
“Mãi ở bên nhau không chia lìa.”, Nhất Uy nói câu cuối này càng khiến trái tim của Trúc Chi đập loạn hơn.