Tuy nhiên chỉ có một phần thực lực cũng khiến cho Phượng Nguyệt Hi phải
chật vật chống đỡ, chưởng pháp vừa thu lại, nàng tức khắc liền bị đánh
bay về phía sau, một lúc sau mới ổn định lại cước bộ.
Khương Tử
Ngôn đứng một bên yên lặng quan sát, đáy mắt giấu không được kinh ngạc,
không nghĩ đến tiểu tử này ra tay cũng không nhẹ, xem ra nha đầu muốn
rời đi cũng không phải dễ dàng, chỉ một đòn vừa rồi đã có thể nhìn thấy
quyết tâm của hắn.
Lúc này Phượng Thiên ánh mắt lại lạnh như
băng, trên người không có một chút ôn hòa, vẫn là bộ dáng anh tuấn trước đó nhưng lại khiến cho Phượng Nguyệt Hi cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
“Chỉ có vậy thôi sao?” Thanh âm lạnh nhạt vang lên, giọng điệu nhàn nhạt, phảng phất giống như hai người xa lạ.
Phượng Nguyệt Hi cắn chặt răng, nén nhịn cơn đau truyền đến, nàng biết phụ
thân lần này thập phần nghiêm túc, muốn chạm đến người phụ thân chắc
chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng cứ vậy mà chịu thua nàng cũng không cam
lòng.
Khẽ hạ mí mắt, đợi đến khi linh khí hoàn toàn ổn định, nàng tiếp tục sử dụng ngân châm bắn thẳng về phía Phượng Thiên, sau đó thân
hình liền nhanh chóng biến mất.
“Nguyệt Nhi, một chiêu không
thể sử dụng hai lần.” Giống như trước đó Phượng Thiên rất dễ dàng thu
lại toàn bộ ngân châm, ánh mắt chăm chú theo dõi Phượng Nguyệt Hi.
Đến khi khoảng cách thu hẹp lại chỉ còn năm thước, Phượng Nguyệt Hi tiếp
tục phóng ra ba cây ngân châm, nhưng lần này lại bất đồng, ngân châm vừa phóng ra nàng liền thi triển Thôi Yến Lăng Ba lui về phía sau.
Ba đạo âm thanh cơ hồ cùng vang lên, không để cho Phượng Thiên kịp thời
phản ứng, nàng từ trong giới chỉ lấy ra Vân Thiển, bộ pháp biến đổi, mũi chân điểm nhẹ, cả người từ mặt đất nhảy lên. Tại không trung, từng ngón tay mảnh khảnh thon dài rơi trên dây đàn, chậm rãi tấu ra một khúc
nhạc.
Tiếng nhạc vừa xuất hiện lập tức hóa thành từng đợt phong nhận bắn thẳng về phía Phượng Thiên.
Công kích biến hóa quá đột ngột, khiến cho Phượng Thiên có chút trở tay
không kịp tuy nhiên hắn lại không có ý định tránh né, âm thầm vận chuyển linh khí hộ thể, từ khi biết nữ nhi đi theo Khương thúc học cầm âm, hắn biết nữ nhi nhất định sẽ sử dùng cổ cầm làm vũ khí, vì vậy cũng không
có bao nhiêu bất ngờ, chỉ là khi ánh mắt rơi trên Vân Thiển, ngay cả một người luôn bình tĩnh như hắn cũng không khỏi cảm thấy giật mình.
Phượng Thiên khuôn mặt trở nên cứng ngắc, ánh mắt hướng về phía Khương Tử
Ngôn, nhưng lại trông thấy Khương thúc giả bộ như không nhìn thấy
mình.
Cái này không phải là Vân Thiển của Khương thúc sao?
Không chỉ Ngọa Long Ngâm mà ngay cả cổ cầm của mình cũng đưa cho Nguyệt
Nhi, nếu nói Khương thúc không có động lòng muốn thu Nguyệt Nhi làm đồ
đệ cho dù có đánh chết hắn một chữ cũng không tin.
Phượng Nguyệt
Hi mắt thấy Phượng Thiên xuất hiện sơ hở, ngón tay thoáng dừng lại, tiến về trước, sau đó dựa theo sự chỉ dẫn của Khương Tử Ngôn, nàng tấu ra
một khúc Ngọa Long Ngâm, Ngọa Long Ngâm vừa ra bốn phía hư không bắt đầu xuất hiện biến đổi, từng trận cuồng phong bằng mắt thường không ngừng
ngưng tụ, nhanh chóng hướng thẳng về phía Phượng Thiên.
Phượng
Thiên ỷ vào mình có linh khí hộ thể cũng không cần tránh né, cuồng phong rít gào như vũ bão liên tục đánh về phía hắn, nhưng còn chưa chạm đến
người, đến khi khoảng cách còn một tấc tất cả đều đồng dạng biến mất.
Phanh, phanh, phanh...
Âm thanh linh khí va chạm liên tiếp xuất hiện, Khương Tử Ngôn ngoài mặt
bình thản nhưng trong lòng lại nổi lên từng đợt sóng dữ, chỉ có vài
ngày, ai nghĩ đến nàng có thể phát huy Ngọa Long Ngâm đến mức này, trước kia hắn phải mất hơn một tháng mới có thể học xong khúc phổ, vậy mà đã
được coi là thiên tài, nhưng so với nha đầu này lại không đáng để nhắc
tới.
Dù chỉ là một chút da lông, nhưng đã có một phần phong phạm của hắn.
Phượng Nguyệt Hi hai bàn tay không ngừng nhảy múa trên dây đàn, tuy nhiên theo từng ngón tay hạ xuống, sắc mặt càng lúc càng trở nên tái nhợt.
Quả nhiên để tấu ra một khúc Ngoạ Long Ngâm này vẫn là quá miễn cưỡng.
Phượng Nguyệt Hi liếc mắt qua cây hương đang cháy, đã hơn một nửa thời gian trôi qua, nàng trong lòng có chút lo lắng.
Nếu cứ tiếp tục cũng không phải cách hay, dù sao âm nhận của nàng cũng
không thể xuyên qua được linh khí hộ thể của phụ thân, hơn nữa nàng cũng sắp đạt đến giới hạn, chỉ còn cách đánh liều một phen.
Nghĩ vậy, ngón tay của nàng đột nhiên biến đổi, trong một hô hấp, hai đạo thủy
nhận xuất hiện, đồng loạt bắn về phía Phượng Thiên.
Nhìn xem hai đạo thủy nhận trong nháy mắt đánh tới, Phượng Thiên mí mắt nhảy dựng.
“Thủy Nhận Đao!”
Phượng Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, cánh tay giơ lên, đồng thời xuất
hiện hai đạo kiếm khí, trong khoảng thời gian ngắn đều hướng thẳng về
hai đạo thủy nhận phóng tới.
Phượng Nguyệt Hi còn chưa hồi khí, đã lại lần nữa công kích, quang mang chợt lóe, năm cây ngân châm theo đó được bắn ra.
Hai đạo thủy nhận cũng chỉ làm cho Phượng Thiên trì trệ một lúc, cánh tay
còn lại đã bắt được toàn bộ số ngân châm của Phượng Nguyệt Hi, vừa đúng
lúc cây hương kịp thời cháy hết.