Đối diện với ánh mắt tràn ngập kích động của phụ thân, Phượng Nguyệt Hi đành thành thật gật đầu.
Phượng Thiên sắc mặt biến đổi, đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, hắn vội mở miệng nói: “Không đúng. Nguyệt Nhi con đã tu luyện đến cảnh giới gì?”
Phượng Nguyệt Hi hạ mí mắt, nàng còn muốn ẩn giấu thực lực của mình, nếu lúc này bộc lộ ra thực lực Võ giả đỉnh cấp sẽ rất dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, dù sao một người tu luyện không lâu có
thể đạt đến Võ giả đỉnh cấp thật sự là quá dọa người. Cuối cùng đứng
trước ánh mắt mong đợi của phụ thân, nàng đành vận chuyển linh khí âm
thầm rút đi vài phần linh lực, đến khi linh quang bốc lên, một người
trong đám đệ tử nhịn không được kinh sợ hô lớn.
“Võ giả cao cấp! Vậy mà lại là Võ giả cao cấp!”
Chung quanh yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người trong đại sảnh liền rút đi sự
khinh miệt thay vào đó là sự chấn kinh không nhẹ. Mười bốn tuổi có thể
đạt đến Võ giả cao cấp không phải chuyện hiếm lạ nhưng một người tu
luyện không lâu có thể đạt đến cảnh giới như vậy lại là chuyện hoàn toàn bất đồng. Nhưng khiến cho người khác càng kinh sợ hơn chính là ngộ tính của nàng.
Dựa vào Võ giả cao cấp lại có thể tu luyện được võ kỹ
Hoàng cấp trung giai, ngay cả Phượng Thiên khi còn ở cảnh giới Võ giả
cũng chỉ học được võ kỹ Phàm cấp cao giai, thiên tư như vậy đã là kỳ tài trăm năm của Phượng gia, nhưng thiếu nữ trước mặt, tựa hồ so với phụ
thân của nàng còn phải xuất sắc hơn.
Người như vậy nếu là phế vật thì bọn họ được xem là gì?
Phượng Chấn Vũ sắc mặt có phần khó coi, khó khăn mở miệng nói: “Tiếp tục đi.”
Nói xong, Phượng Chấn Vũ liếc mắt về phía Trương Hạo, ánh mắt sắc bén âm
thầm cảnh cáo không cần phải nương tay. Phượng gia có một Phượng Thiên
đã khiến người khác phải e dè, lúc này nhảy ra một nha đầu thiên phú so
với hắn còn đáng sợ hơn nhiều lần...
Cảm giác nguy hiểm chưa từng có, Phượng Chấn Vũ nắm chặt bàn tay, che giấu ác ý trong lòng.
Hai chiêu không thể giải quyết được một nha đầu, tâm tình Trương Hạo lúc này không hề dễ chịu.
“Đại hội lần này ta không thể không tham gia, chiêu cuối cùng đến bản thân
ta cũng không khống chế được nếu làm tiểu thư bị thương thì mong người
bỏ qua.” Vừa dứt lời, Trương Hạo gầm nhẹ lên một tiếng, thân thể chợt
bành trướng, toàn thân đã vốn kinh khủng, giờ cơ hồ to lớn gấp đôi,
trong phút chốc đã cao thêm một thước, cả người trở nên cực kỳ hùng
tráng.
Trông thấy bộ dáng của hắn, Phượng Nguyệt Hi trong lòng
liền cảm thấy bất an, còn chưa để nàng hồi thần đã thấy Trương Hạo dậm
chân nhảy lên, giữa không trung cả người như mũi tên ra khỏi vỏ lao
nhanh về phía nàng.
Phượng Nguyệt Hi toàn thân căng thẳng, nàng không dám chậm chễ, vận chuyển Thôi Yến Lăng Ba, mũi chân điểm nhẹ, lui về phía sau.
Tưởng chừng một quyền tiếp theo sẽ rơi vào hư không thì Trương Hạo đột nhiên
xoay người, cả người hệt như dã thú lao vọt lên. Vốn linh khí nhàn nhạt
nhưng ngay lúc này đột nhiên tăng vọt, thân hình bạo phát, một quyền
đánh ra không hề có ý định thủ hạ lưu tình.
Mắt thấy bóng dáng Phượng Nguyệt Hi càng lúc càng gần, Trương Hạo gương mặt nhiễm lên vẻ dữ tợn: “Phá Sơn Toái!”
“Cẩn thận!” Phượng Thiên sững sờ, khẩn cấp quát lên một tiếng. Một quyền này đã tiếp cận thực lực Võ sĩ trung cấp, rơi trên người Nguyệt Nhi chỉ sợ
cũng phải mất nửa cái mạng.
Đáy mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng, Phượng
Nguyệt Hi cắn chặt răng, biết mình không còn cách rút lui, thủ ấn nhanh
chóng biến đổi, không khí quanh người nóng lên, linh khí hỏa thuộc tính
tỏa ra ngoài.
Thốn Viêm quyền!
Bàn tay thon dài nắm chặt
thành quyền, khí tức nóng bỏng mang theo khí kình mạnh mẽ, hung hăng
cùng Trương Hạo lấy cứng đối cứng.
Phanh!
Song quyền giao
nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, khuôn mặt Phượng Nguyệt Hi chợt trở nên trắng bệch, vết máu không ngừng từ khóe miệng tràn ra.
Kình
phong xuất hiện, thân hình Phượng Nguyệt Hi giống như một mảnh lá vụn
trong cuồng phong, lảo đảo rút lui hơn mười bước, lúc này sắc mặt đã trở nên tái nhợt, linh khí trong cơ thể dường như sắp vỡ vụn.
“Thốn Viêm Quyền! Lại thêm một bộ võ kỹ Hoàng cấp!”
Phượng Lục kinh ngạc lẩm bẩm nói, trong lòng đã bị dọa sợ không nhẹ.
Giữa đại sảnh, nhìn thiếu nữ bộ dáng chật vật nhưng vẫn kiên cường đứng
vững, Phượng Lục từ trong khiếp sợ hồi phục lại, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt chứa đầy phức tạp.
Phượng Nguyệt Hi cúi đầu, cố gắng nuốt
một ngụm máu sắp trào ra, ngăn cản linh khí hỗn loạn trong cơ thể, cho
dù đã ngăn được ba chiêu của Trương Hạo, ánh mắt nàng vẫn không thay
đổi, cũng không có một tia đắc ý hay kiêu ngạo.
Trông thấy nữ nhi vẫn còn yên ổn, Phượng Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật lâu sau mới phản ứng, gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ đắc ý, vui mừng nhìn về phía
Phượng Chấn Vũ, khẽ cười nói: “Đại ca, ba chiêu đã qua tỉ thí cũng nên
kết thúc.”
Nghe vậy, sắc mặt Phượng Chấn Vũ tối sầm lại, khó coi
như nuốt phải con ruồi, ánh mắt hung hăng trừng về phía Phượng Thiên,
vừa muốn lớn tiếng hô lên tỉ thí chấm dứt thì Trương Hạo đột nhiên xoay
mình, đồng tử đỏ rực như dã thú, lập tức lao vọt về phía Phượng Nguyệt
Hi.