Sở Lam lời nói không phải nói suông, thông qua ánh mắt của hắn Phượng Thiên thấy được chân thành.
Phượng Thiên cũng tin tưởng, người đã cùng mình chinh chiến ròng rã hơn sáu
năm trời, đã sớm coi như người thân mà đối đãi, thật không có nghĩa lí
gì Sở Lam sẽ phản bội Phượng gia.
Không hề nghi ngờ.
Sở Lam đối với Phượng gia một lòng trung thành.
Hắn cảm thấy rất nhiều Phượng gia chi thứ, dòng chính đều làm không được Sở Lam dạng này thẳng thắn, dạng này móc tim móc phổi.
“Không tệ.” Phượng Thiên hài lòng nói, sau đó thản nhiên mở miệng.
“Gần đây chiến sự ổn định, người bên phía Sở quốc cũng trở nên biết điều hơn trước, biên giới đã có người trấn thủ, ngươi không có việc gì thì có
thể gia nhập Bộ Ảnh vệ, nơi đấy cũng không thiếu việc cho ngươi làm.”
Phượng Thiên ngồi tại ghế chủ vị khẽ nhấp một miếng trà thơm, tiếp tục bổ
sung: “Chiến công của ngươi cũng không ít, có thể vào Tỏa Kinh lâu, ta
có thể giới thiệu cho ngươi.”
Nhất thời không biết nên mở miệng như nào cho thích hợp, Phượng Thiên nhướng mày, thật lâu sau mới hỏi.
“Vì cái gì?”
“Đó là nguyện vọng của ta, ta muốn làm hộ vệ, hộ vệ của Tam tiểu thư.”
Nói ra câu này, Sở Lam rốt cuộc thở phào một hơi.
Hắn sợ hãi chính là không có dũng khí để nói ra.
Phượng Thiên ngón tay mang theo tiết tấu gõ nhẹ lên mặt bàn, sắc mặt có chút âm trầm.
“Ngươi biết ta chỉ có một nữ nhi duy nhất, ngươi vì cái gì lại muốn trở thành hộ vệ của Nguyệt Nhi?”
Sở Lam bị khí tràng của Phượng Thiên ép đến không thở nổi, hô hấp đình trệ, nghiến chặt răng dứt khoái nói.
“Là Tam tiểu thư mang ta về Phượng gia, trước kia ta hứa hẹn qua, về sau muốn làm hộ vệ bảo vệ tiểu thư!”
Lời vừa dứt, Sở Lam như thoát khỏi áp lực từ ngọn núi đè lên người, sắc mặt tái nhợt, trong lòng không khỏi kinh sợ. Hắn bây giờ đã là võ sư đỉnh
giai chỉ kém một bước liền có thể đột phá trở thành võ tông tuy không
tính là cường giả số một nhưng cũng không kém là bao nhiêu vậy mà đứng
trước Phượng tướng quân hắn ngay cả khí thế cũng không chống đỡ nổi.
Quả nhiên đệ nhất thiên tài của Nguyệt quốc không phải lời đồn, ngày nào
Phượng gia còn tồn tại thì ngày đó chính là thái bình của cả dân tộc.
“Được rồi, chuyện này ta tôn trọng quyết định của Nguyệt nhi, nếu nàng không
muốn thì chuyện này không cần phải nhắc lại!” Phượng Thiên khoát khoát
tay, khí tràng không còn nặng nề như trước.
Sở Lam kích động, dung nhan anh tuấn hiện rõ vẻ vui mừng: “Đa tạ tướng quân.”
“Trước không cần cám ơn, ta có một điều kiện, ngươi trước lắng nghe rồi tiếp nhận.”
“Tốt! Mời tướng quân nói.” Sở Lam thật lâu sau mới hồi phục tâm tình, nỗ lực kiềm chế kích động.
Thuận lợi như vậy trở thành Tam tiểu thư hộ vệ, thực sự là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Phượng Thiên nhìn hắn, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Lấy thiên phú của ngươi, nếu như chỉ làm Nguyệt nhi hộ vệ, thật là có chút uổng phí. Hơn nữa sẽ
làm chậm chễ tiền đồ của ngươi, vì vậy ta hi vọng ngươi có thể gia nhập
Bộ Ảnh vệ.”
Bộ Ảnh vệ?
Sở Lam không ít lần nghe thấy tướng quân nhắc đến ba từ này, đối với Bộ Ảnh vệ cũng là hiểu rõ một, hai.
Bộ Ảnh vệ là lực lượng nòng cốt của Phượng gia, hoạt động trong bóng tối,
người biết tương đối ít, Bộ Ảnh vệ ngoại trừ đảm bảo an toàn cho mọi
người còn muốn thanh trừ, tiêu diệt tất cả địch nhân của Phượng gia, hơn nữa Bộ Ảnh vệ chỉ nghe mệnh lệnh của gia chủ, đối với người khác cũng
không cần phải nghe lời.
“Ngươi nguyện ý không?”
“Thuộc hạ nguyện ý!”
Phượng Thiên hài lòng gật đầu, đối với Sở Lam vô cùng tin tưởng, nhưng trong
lòng không khỏi cảm thấy lo lắng, đối với quyết định của mình là đúng
hay là sai.
“Được rồi, nếu đã không còn chuyện thì ngươi có thể lui xuống.”
Sở Lam nhận được đáp án mong muốn, hắn cũng không cần nán lại, hai tay ôm quyền đa tạ tướng quân sau đó xoay người rời đi.
…
Ban đêm, ánh trăng trong trẻo tỏa sáng.
Trong Tây viện Phượng gia, Phượng Nguyệt Hi chăm chú nhìn dược liệu trên bàn, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Hiện tại nàng muốn luyện chế Uẩn Chuyển đan, cần phải có một lò luyện đan.
May mắn lúc về nàng có mua một lò luyện đan, phẩm chất mặc dù không cao nhưng đầy đủ dùng cho Luyện Đan sư nhập môn.
Phượng Nguyệt Hi ném dược liệu vào trong lò luyện đan, nhưng không có bỏ toàn
bộ, mà chỉ thả một phần ba, sau đó tay phải rung lên, trên tay nàng bốc
cháy lên hỏa diễm.
Ngọn lửa đỏ bừng chiếu lên nửa khuôn mặt trắng nõn của Phượng Nguyệt Hi, chỉ dựa vào một nửa gương mặt này cũng đủ
khuynh đảo chúng sinh.
Dẫn hỏa, đây là yêu cầu cơ bản nhất của Luyện Đan sư, cũng là nguyên nhân tại sao mỗi Luyện Đan sư đều là Hỏa Linh căn.
Dù sao cũng là lần đầu luyện chế đan dược, cho nên không được bao lâu ngọn lửa dần tắt…