Trung tâm thành phố Thượng Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Quả
không hổ danh là cái nôi kinh tế của đất nước, những tòa nhà cao lớn
dường như muốn chọc thủng màn đêm tăm tối.
Cách đó không xa, khu
chợ nông sản phía nam thành phố. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn
được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các
chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh
đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn.
Vào sâu trong đó, khắp
nơi âm u ẩm ướt, đầy những tiếng cười, nói chuyện của phụ nữ cùng những
tên lưu manh, tất cả đều là thành phần bất hảo dưới đáy bùn nhơ nhớp của xã hội.
Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất
hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không nên tồn
tại.
“Không cần… Đừng như vậy!”
Người đàn ông nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi hung hăng tóm lấy cô gái, thân hình mạnh mẽ đè lên cơ thể nhỏ nhắn của cô.
“Mày còn không câm mồm lại! Nuôi mày lâu như vậy, mày còn muốn rời khỏi tao
mà không định báo đáp sao!” Ông ta tiến lên, bàn tay bẩn thỉu ngăn chặn
cái miệng nhỏ đang kêu lên.
Thường Hi liều mạng giãy giụa, đôi mắt to tròn đã sớm ngấn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường không giấu được vẻ sợ hãi.
“Nhiều năm qua nuôi mày tao cũng tốn không ít tiền, bây giờ học xong mày muốn
đi ra nước ngoài cao chạy bay xa sao?” Ông ta đột ngột gia sức, động tác càng thêm nhanh chóng.
“Muốn đi? Nằm mơ! Còn không ngoan ngoãn ở lại hầu hạ tao cho tốt.”
Khi lần đầu tiên thấy đứa trẻ này ở cô nhi viện, tuy còn khá nhỏ nhưng ông
ta liền nhìn ra nó là mỹ nhân điển hình. Quả nhiên không để ông ta thất
vọng, chỉ vài năm sau cô gái gầy yếu ngày nào đã trổ mã thành con nhóc
xinh đẹp động lòng người. Đến bây giờ đã trở thành mỹ nhân bại hoại,
người theo đuổi con nhóc như muốn đập vỡ cánh cửa, hơn nữa ai nấy cũng
đều là thành phần ưu tú trong xã hội, đi lại toàn là hãng xe nổi tiếng
trong đó còn có không ít loại xe ông ta từng nhìn thấy trên truyền hình.
Nếu không phải kiêng kị con mụ già cỗi trong nhà này, ông ta đã sớm nếm thử lần đầu tiên của con nhóc này, ấy vậy mà không nghĩ tới việc con nhóc
này muốn đi ra nước ngoài.
Thường Hi dùng sức giãy giụa, nhưng dù làm gì đi nữa thì sức lực của cô so với tên đàn ông kia quả không đáng
kể là bao. Ánh mắt nhiễm màu máu đỏ tươi của ông ta trở nên dữ tợn khiến cô ngày càng hoảng sợ.
“Bé ngoan yên lặng nào, cha nhất định làm cho con thư sướng a.”
Tên đàn ông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập hoảng sợ liền thả lỏng
nét mặt, nặn ra nụ cười giả dối, bàn tay to lại luồn vào trong áo.
Gương mặt Thường Hi hiện rõ vẻ sợ hãi, ra sức giãy, lại bị tên cha nuôi siết chặt hơn…
“Con nhãi chết tiệt! Mày quên mất bao năm nuôi dưỡng mày của tao sao? Bây
giờ đủ lông đủ cánh muốn đi tìm mấy thằng giàu có bao nuôi đúng không?
Mày chê tao không có tiền à…” Ông ta càng nói càng trở nên điên cuồng,
bàn tay thô ráp nhanh chóng xé rách quần áo của cô.
Thường Hi vội vàng lui vào góc tường, bầu ngực gần như hoàn toàn bại lộ trong không
khí, thân hình nhỏ nhắn run lên từng hồi thật dụ dỗ người ta phạm tội.
Đối với một màn như vậy ông ta làm sao sớm chịu nổi, vừa muốn mạnh mẽ lần
nữa xông lên thì trong chớp mắt Thường Hi nhanh chóng cầm lấy thanh sắt
gần đó mạnh mẽ hướng về ông ta đập xuống.
Ông ta hốt hoảng, loạng choạng lui lại, cảm thấy đầu nặng trĩu, không nhịn được một tay đưa
lên, cảm nhận lòng bàn tay ướt át cùng một mùi tanh tưởi ập đến lúc này
ông ta mới bừng tỉnh.
“Mày… Mày!” Gương mặt ông ta trở nên dữ tợn, tia máu hiện rõ sát ý trong mắt.
Thường Hi còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã nhanh chóng tiến đến túm lấy tóc cô dùng sức đập vào tường.
“Ah!” Thường Hi đau đớn kêu lớn, máu chảy từ trán, ông ta dường như không
thấy đủ, còn không ngừng tay, giống như kẻ điên liên tiếp đánh vào đầu
cô. Thường Hi cảm giác đầu như nứt ra, đau quá, đau quá, ánh mắt cũng
dần trở nên mơ hồ.
Đến khi chứng kiến cả mặt Thường Hi toàn là
máu, mất đi tri giác, ông ta không khỏi kinh sợ, cuống quýt lùi về sau.
Lần này xong rồi, hắn vậy mà lại giết người, ý thức được điều đó, ông ta vội vàng bỏ chạy. Nhưng còn chưa kịp xoay người, cánh cửa đột nhiên mở
ra.
Cũng là lúc còn chút thanh tỉnh của Thường Hi bị lấy đi,
trước mắt mọi thứ cũng dần trở nên tối sầm, trước khi bất tỉnh còn không quên nở nụ cười đắng chát.
Nếu có kiếp sau cô không cần phú quý hay dung mạo khuynh thành chỉ cần có một cuộc sống bình yên vậy là đủ.