“Anh ấy chưa cho em cái gì và em cũng chưa làm gì hết.” Trần Niệm Niệm đến giờ vẫn cứng miệng.
“Anh ấy chưa cho em chỗ gì tốt hết
mà em đã thế, xem ra Hứa Đình Thâm thật sự có rất nhiều fan cuồng.”
Khương Sơ hờn dỗi, “Nếu em cũng đối xử với chị trung thành bằng một nửa
Hứa Đình Thâm thì chị nằm mơ cũng cười tỉnh.”
Cô nàng nói như lẽ đương nhiên, “Chị với Hứa Đình Thâm là người một nhà còn tính toán gì người của anh ấy
hay người của chị nữa.”
Khương Sơ nhỏ giọng nói, “Còn chưa
có gả đi mà em đã bán chị như vậy. Thế nếu thật sự kết hôn chẳng phải
chuyện gốc rễ gì của chị em cũng nói ra hết à.”
“Yên tâm yên tâm, lúc đó em nhất định sẽ lấy giá cao.”
Vừa dứt lời, Trần Niệm Niệm liền bị Khương Sơ lấy gối ôm tập kích.
Cô nàng tránh né liên tục, sau đó bắt đầu ngụy biện làm ra bộ dạng chính nhân quân tử, “Em chỉ vì muốn tốt cho chị thôi.”
“?”
Trần Niệm Niệm cắn một miếng khoai
tây chiên, “Fan cp của chị với Hướng Diệc thật sự rất buồn nôn, nếu chị ở bên Hứa Đình Thâm thì chẳng phải đám fan cp kia sẽ bị tức chết à, Hướng Diệc cũng không thể lợi dụng chị được nữa.”
Khương Sơ: “…”
Nghe qua thì rất có lý, cô không cãi được rồi.
Trần Niệm Niệm ngồi trên sofa,
Khương Sơ giành lấy khoai tây chiên kia không cho cô bé ăn nữa, “Bớt xem bình luận trên mạng một chút đi, fan của anh ta mắng chị hay gì đó cũng chẳng sao cả.”
“Ơ, khoai tây chiên của em.”
“Không cho, ai bảo em dám ăn trước mặt chị.”
Cô phải kiêng ăn nên nhất định không thể để cho Trần Niệm Niệm ăn được.
Trần Niệm Niệm tức giận, “Chị xong
rồi Khương Tiểu Sơ ạ, lát hồi em sẽ nói với anh Đình Thâm đêm qua chị
nhớ anh ấy đến mức ngẩn người nhìn tấm poster. Còn cố ý làm một cái gối
ôm, mỗi tối đều…”
Còn chưa nói hết, Trần Niệm Niệm đã bị Khương Sơ bịt miệng.
“Ưm ưm ưm.”
Khương Sơ mặt đỏ đến tận mang tai, “Nếu em nói việc này cho Hứa Đình Thâm nghe, chị… chị sẽ không cho em làm trợ lý nữa.”
Nhưng người nào đó nào có nghe lọt lời uy hiếp kia, buổi tối hôm ấy Hứa Đình Thâm gọi video cho Khương Sơ.
“Tiểu Khương Sơ.”
Mắt anh mang ý cười nhàn nhạt, nhìn
kỹ còn có một chút hài hước. Khương Sơ chắc chắn tên phản đồ Trần Niệm
Niệm đã nói gì đó với Hứa Đình Thâm rồi, cô dời tầm mắt, “Hôm nay em
thấy không thoải mái lắm, hôm khác mình nói chuyện đi.”
Nhìn qua cơ thể có vẻ không thoải mái thật vì mặt cô đang đỏ lựng cả lên.
“Em không phải nhớ anh à?” Hứa Đình Thâm không nhịn cười nổi, “Làm thế nào đây, anh rất nhớ em.”
Bây giờ chẳng muốn quan tâm gì hết, chỉ muốn làm việc nhanh nhanh để được về với cô.
Nghe xong, đáy lòng Khương Sơ như
vừa có một đàn hươu chạy loạn, thế nhưng cô vẫn mạnh miệng, “Không nhớ,
em chỉ thích ngẩn người mà thôi.”
Anh cười càng tươi hơn, trông thì có vẻ là nụ cười thiện ý nhưng Khương Sơ nhìn xong chỉ muốn đập Trần Niệm
Niệm phòng bên cạnh một trận.
Cô còn làm người thế nào đây? Ngoài
miệng thì nói không nhớ, không nghĩ đến, thế mà mỗi ngày đều ngẩn người
nhìn tấm poster của anh trên tường, còn đặt gối ôm để ngủ. Càng nghe
càng thấy giống biến thái?
“Lần sau gọi video với anh thì mặc đồ đàng hoàng một chút.”
Khương Sơ cúi đầu nhìn lại, cô mặc
váy, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác. Có gì mà không đàng
hoàng chứ, có phải cô trùm chăm gọi video với anh đâu.
Hứa Đình Thâm nằm ngửa ra, yết hầu
trượt lên xuống liên tục. Đôi môi anh đào của cô gái trên màn hình hơi
chu lên, vài sợi tóc lả lơi nơi xương quai xanh làm cho người ta không
nhịn được mà dời tầm mắt xuống, mơ màng đến phong cảnh bên dưới.
Không gì khó chịu hơn việc chỉ được nhìn mà không thể ăn.
Anh cười xùy, “Mỗi lần nói chuyện cùng em xong anh đều phải đi tắm nước lạnh đấy. Tiểu Khương Sơ, em cố ý đúng không?”
Lời còn chưa nói hết màn hình lập tức tối đen.
Hứa Đình Thâm chẳng cần đoán cũng biết, nhất định bây giờ Khương Sơ đang chôn mình trong chăn rồi.
Tắt máy xong bỗng dưng Khương Sơ cảm thấy nhiệt độ của điều hòa hơi cao.
Hứa Đình Thâm rõ ràng là một tên cầm thú! Hôm nay cô ăn mặc vô cùng đứng đắn đấy thế mà anh cũng trêu chọc
cho được. Rõ ràng là anh đen tối lại trách cô ăn mặc không tốt!
Thằng chó, Khương Sơ thầm mắng.
May mà trước Tết hai người đã gặp nhau nếu không Khương Sơ thật sự không biết Hứa Đình Thâm sẽ lưu manh đến mức nào nữa.
Hứa Đình Thâm mua vé máy bay xong rồi Khương Sơ vẫn còn lo lắng, “Em có phải mua quà biếu dì không?”
“Em cứ mang chính mình đến là được, mẹ anh không cần thứ gì khác đâu.”
Khương Sơ kéo anh, “Ấy, không được, làm gì có ai lần đầu tiên ra mắt gia đình bạn trai lại không tặng quà.”
Hứa Đình Thâm chẳng thấy có gì cả,
mẹ anh cũng chỉ muốn ăn một bữa cơm với Khương Sơ thôi mà. Không ngờ cô
lại căng thẳng, cảm thấy lần đầu tiên gặp người lớn phải biểu hiện tốt
một chút.
Tên lưu manh xấu xa nào đó bỗng thấy hơi xúc động, anh bắt lấy tay Khương Sơ, trêu chọc hỏi, “Nếu mẹ anh đưa cho em mấy trăm vạn bắt em rời khỏi anh, em có đồng ý không?”
Cô thuận miệng nói, “Nghe hay mà, có thể bao nuôi được không biết bao nhiêu trai.”
Khương Sơ vừa nói xong liền bị Hứa
Đình Thâm bóp mặt lại, anh cạn lời, “Em bị ngốc à? Ở bên anh thì thẻ,
lương đều là của em rồi, đâu chỉ dừng lại ở mấy trăm vạn?
“Ồ.” Khương Sơ ra vẻ bừng tỉnh, nhìn anh chằm chằm, “Thế anh có bao nhiêu tiền?”
Hứa Đình Thâm thấy có gì đó không đúng, “Có phải em vẫn luôn thương nhớ việc bao nuôi trai không hả?”
“Đâu có đâu.” Cô chớp chớp mắt
Hứa Đình Thâm không tin cô, ôm cô ngồi lên đùi trừng phạt. Bỗng Khương Sơ đứng dậy, cô dè dặt nhìn anh, “Anh… Anh… “
Hứa Đình Thâm khó có lúc mất mặt trước mặt cô, anh đứng lên ra vẻ khinh khỉnh, “Sao? Em muốn giúp anh à?”
Khương Sơ hạ thấp giọng hết mức nói, “Cũng đâu phải không thể… “
“…”
Hứa Đình Thâm còn tưởng mình nghe
nhầm, cảm xúc trên mặt khó có thể hình dung, còn chỗ nào đó thì càng lúc càng khó chịu. Cuối cũng anh cười khẽ một tiếng, đưa tay ra sờ mái tóc
mềm mại của Khương Sơ, “Tương lai em sẽ hối hận.”
Anh đang định rót ly nước lạnh để hạ nhiệt thì Khương Sơ hơi hé môi, nhỏ giọng giải thích, “Không đâu, em trưởng thành rồi.”
Rõ ràng mặt nhỏ đã đỏ rần, nhưng lời nói ra thì không dè dặt chút nào.
Hứa Đình Thâm suýt không nhịn được,
lúc này mà không làm gì thì đúng là có lỗi với chính mình. Nhưng không
phải anh không muốn làm, mà là không dám làm. Hứa Đình Thâm cố gắng khắc chế xuống, anh đúng là không xứng làm lưu manh mà.
Từ lần đầu tiên gặp anh đã cẩn thận
tiếp cận cô, anh không dám quấy rầy cuộc sống của cô, không dám để cô
thấy mình, anh sợ bị cô chán ghét. Kể cả sau đó quen nhau anh cũng theo
tiến hành theo tuần tự, chỉ sợ có sai sót gì.
Khương Sơ ở trước mặt Hứa Đình Thâm, dù là nói chuyện anh cũng phải cố gắng kiềm chế.
Cô gái trước mắt vẫn cúi đầu. Hứa
Đình Thâm sợ cô suy nghĩ nhiều, cúi đầu hôn lên má cô, thấp giọng dụ dỗ, “Sau này em sẽ phải xin anh dừng lại.”
Khương Sơ lúc này chỉ lo đỏ mặt.
Hôm đến nhà Hứa Đình Thâm trời có
gió lớn và còn hơi lạnh, Lữ Vận Hàn đã thấy Hứa Đình Thâm từ xa, “Hai
đứa đến rồi, mau vào đi.”
Nhà Hứa Đình Thâm rất lớn, trong
ngoài có không ít người giúp việc. Mẹ anh nhìn rất trẻ mà còn rất xinh
đẹp. Người mặc áo len ngắn màu xanh lam đơn giản phối cùng với chiếc váy đắt tiền, cả người đều toát ra khí chất cao quý.
“Con chào dì.”
“Khương Sơ?” Lữ Vận Hàn nhiệt tình kéo cô vào phòng khách.
Hứa Đình Thâm cởi áo khoác lông, đặt quà sang một bên rồi ngồi xuống hỏi, “Hứa Gia Tứ đâu?”
Hứa Gia Tứ là em trai của anh, Lữ Vận Hàn khẽ cười, “Chẳng biết thằng bé lại chạy đi đâu chơi rồi.”
Khương Sơ liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy bố của Hứa Đình Thâm đâu, cô không tiện hỏi nhiều chẳng qua
trong lòng cảm thấy kỳ quái. Tại sao Hứa Đình Thâm không nói gì, trước
mặt cô cũng chưa từng thấy anh đề cập đến.
Lúc ăn cơm em trai của Hứa Đình Thâm cũng về, chắc chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi. Cậu bé nhìn Khương Sơ
và Hứa Đình Thâm, nghĩ đến lời Lữ Vận Hàn dặn thì lễ phép nói, “Em chào
anh, em chào chị dâu.”
Khương Sơ mỉm cười.
Trên bàn ăn, Lữ Vận Hàn gắp thức ăn
cho Hứa Gia Tứ rồi gắp cho Hứa Đình Thâm miếng sườn heo – món anh thích
nhất. Hứa Đình Thâm nheo mắt lại, “Cảm ơn mẹ.”
Một tiếng cảm ơn này cũng đủ để
khiến Lữ Vận Hàn lúng túng, nụ cười trên mặt trong nháy mắt trở nên
không được tự nhiên nhưng lại biến mất rất nhanh.
Khương Sơ nghĩ, giữa mẹ con sao lại
khách khí thế, giống như… cô và cha dượng vậy. Hơn nữa Hứa Đình Thâm lúc này quá nghiêm túc, không giống bình thường chút nào
Cô cúi đầu ăn cơm, Lữ Vận Hành đột nhiên nhìn bọn họ, “Hai đứa định khi nào kết hôn?”
Khương Sơ đang ăn miếng ớt lập tức
bị sặc, Hứa Đình Thâm vội vàng rót ly nước đưa cô uống rồi vỗ lưng cô,
bất đắc dĩ nói, “Ăn cơm mà cũng có thể sặc.”
Cho nên mới nói, khi ăn không nói khi ngủ không nói là đạo lý vô cùng chính xác.
Khương Sơ uống một ngụm nước lạnh, giải thích, “Con… Con với Hứa Đình Thâm mới quen nhau mấy tháng.”
“Mấy tháng?” Lữ Vận Hàn nhìn Hứa Đình Thâm, “Sao nghe Hi Hi bảo lúc học cấp ba các con đã yêu nhau rồi?”
Khương Sơ phất tay, “Không phải đâu ạ.”
Hứa Đinh Thâm hơi ho khan, “Mẹ, cô ấy vẫn còn là trẻ con, mẹ đừng dọa cô ấy.”
Lữ Vận Hàn phì cười, “Được được đươc, chuyện của các con các con tự quyết.”
Khương Sơ cúi đầu kéo ống tay áo anh, thấp giọng bất mãn hỏi, “Ai là trẻ con chứ?”
Cô đã bảo mình trưởng thành rồi mà.
Nào ngờ tên lưu manh nào đấy xoa đầu cô, “Vậy chúng ta kết hôn?”
“Anh…”
Được rồi được rồi, cô vẫn là trẻ con, Hứa Đình Thâm lớn hơn cô một tuổi thì là một đứa con nít lớn.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Đình Thâm dẫn cô vào phòng của mình, Khương Sơ kéo vạt áo anh chậm rãi đi theo, “Anh giận à?”
Đương nhiên Hứa Đình Thâm không tức
giận, đừng nói Khương Sơ chưa chuẩn bị xong, chính anh cũng bị dọa hết
hồn. Cho dù đã quyết định làm bạn đời của nhau, nhưng hôn nhân có nghĩa
là phải có trách nhiệm với một gia đình mới. Anh phải chuẩn bị thật đầy
đủ.
Nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng của
Khương Sơ, anh lại nổi hứng trêu chọc cô. Anh dừng bước lại, buồn bã
nhìn cô, “Anh không tức giận, nhưng… Trong lòng bị tổn thương, em thật
sự chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với anh à?”
Quả nhiên Khương Sơ thấy áy náy, hai tay ôm chặt lấy eo của anh, mắt long lanh nhìn, “Không phải như vậy!”