Lư thị suy tư một chút rồi hỏi nha hoàn: "Có nghe thấy Anh tỷ nhi nói gì không?"
A Kim đáp: "Ngũ tiểu thư đuổi người hầu kẻ hạ ra ngoài, cách khá xa, bên ngoài gió lại to nên Trương ma ma không nghe rõ bên trong nói gì, chỉ
nghe thấy cửu thiếu gia khóc ra tiếng."
Lư thị cười, "Anh tỷ nhi bình thường không nói nhiều, ta còn tưởng con
bé cũng hiền lành ít nói như Nguyệt tỷ nhi, không nghĩ cũng có bản lĩnh
như vậy."
Phó tứ lão gia cười to đắc ý, "Cái này nàng không hiểu đâu, Anh tỷ nhi là cháu gái ta, giống ta là đúng rồi!"
Lư thị cười mắng, "Chúng ta đang nói chuyện Anh tỷ nhi, quan nhân lại tự nhận công về mình như thế. Thiếp chỉ nghe nói cháu trai giống cậu chứ
chưa từng nghe ai nói cháu gái giống chú."
Bà đặt đồ trong tay xuống, dò hỏi, "Quan nhân, ngài không lo lắng gì à? Anh tỷ nhi là con gái, Khải ca nhi mới là con trai..."
"Lo cái gì?" Phó tứ lão gia cởi chiếc đạo bào bên ngoài, chui người vào
chăn ấm, "Ta còn mong Anh tỷ nhi mạnh mẽ hơn nữa nữa kia, con bé mới là
con gái của đại ca. Khải ca nhi bị chiều quá thành ra thích làm mình làm mẩy, cái đó mới đáng lo."
Lư thị mỉm cười, ra ngoài bảo nha hoàng A Ngân, "Lấy chiếc vòng vàng cá
chép đùa sen trong tráp của ta ra đi rồi sáng mai ngươi nhớ cầm sang cho Anh tỷ nhi."
"Thái thái, lấy chiếc dáng tròn hay loại to bản ạ?"
Lư thị cởi đai buộc trán, ngẫm nghĩ rồi nói, "Lấy chiếc to bản kia đi."
Phó tứ lão gia nghe vậy, mày cũng nhướn lên, gối đầu lên cánh tay hỏi,
"Chiếc đó không phải nàng định để dành cho Nguyệt tỷ nhi à?"
Lư thị cởi giày leo lên giường, đấm đấm vào vai lưng cho đỡ nhức mỏi,
"Anh tỷ nhi số phận đáng thương, thiếp là người cứng rắn mà cũng còn
thấy thương con bé. Nguyệt tỷ nhi còn nhiều đồ, không sợ thiếu." Bà đẩy
đẩy Phó tứ lão gia, "Quan nhân, chuyện của Nguyệt tỷ nhi có tin tức gì
không? Tam thái thái của đại phòng nói sao?"
Phó tứ lão gia nhíu mày nói: "Về sau đừng bàn việc này nữa, Tô Đồng là
do đại phòng nuôi dưỡng, nhị thiếu gia nói lần này thằng bé nhất định có thể đỗ tú tài, người muốn kết thông gia nhiều quá, đến nhà bên ngoại
của tri huyện cũng hỏi thăm Tô Đồng đã đính hôn hay chưa, đại phòng đến
giờ vẫn im lặng, ta thấy họ chắc chắn muốn chọn Tô Đồng làm con rể."
"Đại phòng muốn đính hôn cho Viện tỷ nhi và Tô Đồng sao?" Lư thị hơi
nhụt chí, "Viện tỷ nhi là tiểu thư xinh đẹp nhất của Phó gia, tính tình
lại tốt, Nguyệt tỷ nhi tính ra cũng kém người ta."
"Làm gì có ai nói con gái mình như thế chứ?" Phó tứ lão gia đưa tay
buông màn, "Huyện Hoàng Châu còn nhiều đứa trẻ khác, cũng rất khá,
Nguyệt tỷ nhi còn nhỏ, cứ từ từ lựa chọn, có gì phải gấp thế."
Lư thị lườm Phó tứ lão gia một cái, "Nam nhân mấy người thì biết cái gì
chứ! Chọn con rể là phải chọn sớm, đối tượng môn đăng hộ đối không dễ
tìm đâu. Chờ ngài muốn tìm, thóc lúa tốt đã bị người ta cắt hết, chỉ có
thể mót được thóc lúa rơi rớt người ta không thèm nhặt. Đến lúc đó ngài
lại giận thiếp làm mẹ mà không biết chuẩn bị cho sớm."
Bà trở mình, quay lưng về phía Phó tứ lão gia, thầm nghĩ: Tô gia cô nhi
quả phụ, cả nhà đều phụ thuộc vào tộc trưởng Phó gia là tam lão gia. Tam lão gia chưa lần nào đề cập chuyện để Tô Đồng ở rể. Tô Đồng có tiền đồ
nhưng lại nghèo quá. Viện tỷ nhi xinh đẹp như thế, tam thái thái bên đại phòng cao ngạo, chỉ mong gả Viện tỷ nhi vào nhà quan lại, không muốn
chọn Tô Đồng. Tô gia lại mang ơn Phó gia nên mẹ Tô Đồng từng nói con dâu của bà phải là con gái Phó gia, Nguyệt tỷ nhi và Tô Đồng tuổi tác phù
hợp, chuyện hôn nhân của con gái bà phen này chưa chắc đã là vô vọng.
Sáng sớm hôm sau, Phó Vân Anh xuống giường đánh bài quyền xong, Phương
Tuế đã dâng lên một đôi vòng vàng to bản lên cho nàng, "Tiểu thư, lúc
nãy tứ thái thái bảo nha hoàn mang tới."
Hàn thị nhìn thấy vòng vàng thì sửng sốt, vội đi tìm chìa khóa tráp đựng đồ trang sức, miệng tấm tắc: "Đây là đồ tốt đấy nhé, mẹ từng thấy thái
thái nhà thiên hộ sở đeo một chiếc gần như vậy, để mẹ cất đi cho, sau
này giữ cho con làm đồ cưới, con mà đánh rơi ở đâu thì mẹ tiếc chết
mất."
Phó Vân Anh ngăn Hàn thị lại, "Mẹ, đừng cất đi vội, để con đeo vào chút nữa đi gặp bà nội."
Vương thẩm từng bảo với nàng, hai người thím của nàng đều không phải
người xấu. Tam thẩm hiền lành ít nói. Tứ thẩm quản lý toàn gia, hiếu
thắng, thích thể hiện, ưa nịnh nọt. Tứ thái thái sai người mang một đôi
vòng vàng sang cho nàng, nói thế nào nàng cũng phải đeo mấy lần để cho
người khác còn khen bà hiền lành hào phóng.
Lão thái thái đã lớn tuổi nên cũng ít ngủ, trời chưa sáng đã dậy rồi bảo nha hoàn bà tử hầu hạ bà ăn cháo. Tứ tiểu thư Phó Quế cũng ăn cùng bà.
Lúc Hàn thị và Phó Vân Anh vừa vào nhà chính, hai bà cháu đang vừa ăn
cháo vừa nói nói cười cười. Trên chiếc bàn bằng gỗ liễu để một liễn cháo bát bảo, một âu chân giò hầm gạo nếp, một đĩa bánh bao còn bốc khói và
năm loại đồ ăn: một đĩa đậu trắng, một đĩa dưa ngâm, một đĩa trứng luộc
nước trà cắt lát, một đĩa củ cải ngâm mật và một đĩa chân vịt rút xương.
"Bá nương với Anh tỷ nhi cũng mau tới ăn sáng đi ạ." Phó Quế đứng dây, kéo Phó Vân Anh vào ngồi.
Phó tứ lão gia ra ngoài làm việc nên dậy sớm, hai thiếu gia đi học nên
cũng phải dậy sớm, vậy nên mỗi phòng của Phó gia đều chuẩn bị đồ ăn sáng riêng để không phải chờ đợi nhau.
Phó Vân Anh cũng đã ăn sáng ở viện của mình nhưng thấy lão thái thái
đang cầm đũa nhìn mình, nàng cũng không tiện từ chối, chỉ có thể ngồi
xuống. Hàn thị mới về nhà nên theo quy củ, không được ngồi chung mâm với mẹ chồng, phải đứng một bên tiếp đồ ăn cho bà.
Nha hoàn lấy thêm một bộ bát đũa, Phó Vân Anh gắp một chiếc bánh bao rồi chầm chậm ăn.
Phó Quế rất nhiệt tình với Phó Vân Anh, liên tục gắp đồ ăn cho nàng, "Anh tỷ nhi có thích đèn lồng hôm qua không?"
Phó Vân Anh mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ về mặt quy củ, Phó gia có vẻ rất thoáng, lúc ăn cơm cũng có thể nói chuyện.
Ăn cơm xong, lão thái thái ngồi lên chiếc sập trải đệm xanh bên cạnh, Phó Quế và Phó Vân Anh ngồi phía dưới sưởi ấm.
Phó Quên bảo nha hoàn mang hộp điểm tâm tới, mở một ngăn ra, lấy cho Phó Vân Anh một nắm kẹo đậu phộng và bánh sơn tra, "Mấy thứ này là tứ thúc
mang từ phủ Tô Châu về, muội nếm thử xem."
Kẹo đậu phộng và bánh sơn tra của phủ Tô Châu khi xưa cũng rất được ưa
chuộng ở kinh sư, Phó Vân Anh cũng đã lâu không được ăn. Nàng nhón tay
lấy một viên kẹo đậu phộng ngậm vào miệng, vẫn là hương vị ở kiếp trước.
Phó Quế cắn một miếng bánh sơn tra, cười nói: "Tích tô bào ốc [1] của
phủ Tô Châu là ngon nhất, vừa thơm vừa ngọt, đến tỷ tỷ nhà tri huyện còn nói tích tô bào ốc là loại điểm tâm ngon nhất trên đời! Đáng tiếc món
đó không để lâu được nên tỷ ăn hết rồi. Lần tới tứ thúc đi Tô Châu, muội cũng sẽ được ăn thôi."
[1] Tích tô bào ốc là loại
đồ ăn vặt là từ sữa, thành phẩm trông giống hình con bào ngư nên gọi như thế. Đồ ăn TQ có nhiều loại đơn giản nhưng tên hoa mỹ quá không chuyển
ngữ nổi
Nha hoàn vào báo Lư thị đưa Phó Nguyệt, Phó Vân Khải và Phó Vân thái
tới. Lát sau, Phó tam thẩm cũng tới, Tiểu Ngô thị vẫn không thấy đâu.
Phó Vân Khải tối hôm trước vừa khóc lóc một trận, hai mắt sưng lên như hạt đào.
Lão thái thái hơi cau mày, "Sao Khải ca nhi lại khóc vậy?"
Phó Vân Khải tủi thân, liếc xéo Phó Vân Anh một cái, khịt khịt mũi, "Nãi nãi, con..."
Phó Vân Anh từ từ ngẩng đầu lên.
Phó Vân Khải giật mình, không dám nói nữa.
Phó Vân Anh cười, khẽ nói, "Tối hôm qua con cùng cửu ca nói chuyện về cha lúc sinh thời, cửu ca đau lòng nên khóc ạ."
Lão thái thái không thích Phó lão đại nên nghe thấy thế không hỏi tiếp nữa.
Phó Vân Khải hậm hực, lén lườm Phó Vân Anh một cái.
Phó Vân Anh cũng lườm lại, chỉ về phía thập thiếu gia Phó Vân Thái đang làm nũng với lão thái thái, thì thầm hai chữ: "Em trai."
Mặt Phó Vân Khái tái đi, miễn cưỡng im miệng đành phải chạy sang chỗ khác chơi với nha hoàn.
Lão thái thái hỏi đến hai đứa con trai Phó tam gia và Phó tứ lão gia.
Phó tam thẩm thưa Phó tam thúc vừa ăn xong đã đi ra ngoài, sắp hết năm
nay cũng nhiều việc, ông ra cửa hàng giúp đỡ mọi người. Gần đến Tết, áo
lông thú bán chạy, Phó tứ lão gia mới nhập mấy rương từ phủ Khai Phong
về, vẫn chưa vào sổ.
Lão thái thái không mấy để tâm mấy lời tam thẩm nói, nghe xong cũng chỉ ậm ừ.
Đến lượt Lư thị đáp lời, bà mỉm cười nói Phó tứ lão gia còn chưa ngủ dậy.
Lão thái thái vội nhắc: "Đừng đánh thức nó, để cho nó ngủ tiếp, khổ,
suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, đến sắp Tết cũng có được nghỉ đâu." Thế
rồi bà lại gọi nha hoàn vào, "Lão gia nhà các ngươi thích ăn cá kho,
ngươi xuống bếp nhắc bọn họ làm chút cá tươi rồi để riêng ra đó, chờ lão gia dậy thì mang sang bên đó."
Tuy rằng Phó tam thúc không giỏi giang như Phó tứ lão gia nhưng dù sao
trước mặt các cháu, lão thái thái vốn không nên tỏ ra quá thiên vị như
vậy.
Phó Quế nghe xong mặt mày cũng tối lại.
Phó Nguyệt biết hôm qua Phó Quế không vui, chủ động tới cạnh nàng ngồi xuống nhưng chưa được mấy câu đã bị tứ muội muội phớt lờ.
Bỗng nhiên một tiếng kêu kinh nhạc vang lên, Phó tam thẩm cầm lấy tay Phó Vân Anh, cảm thán, "Chiếc vòng này đẹp quá."
Mọi người đền nhìn sang Phó Vân Anh. Quanh cổ tay trắng nõn là một đôi vòng vàng bản rộng chạm hình hoa sen, quả là rất đẹp.
Hàn thị cảm kích: "Tứ thẩm của con bé cho đấy."
Đối với lão thái thái, ngoài đứa cháu gái cho chính mình nuôi dưỡng là
Phó Quế, tình cảm của bà dành cho mấy đứa khác đều như nhau, dẫu sao
cũng là cháu bà. Thấy con dâu đối xử tốt với cháu gái bên chồng như thế, bà cũng vui lòng, gật đầu tán thường: "Ta cũng đoán được là nó, nó lúc
nào cũng thương mấy đứa trẻ."
Nha hoàn, bà tử xung quanh cũng góp lời phụ họa. Chỉ một lát, xung quanh đã tràn ngập những lời khen dành cho tứ thái thái.
Lư thị làm sao mà không vui cho được, cười nói: "Đây là điều con nên làm mà, thật ra con còn thương Anh tỷ nhi như con ruột nữa ấy chứ."
Phó Vân Anh cười ngượng ngùng nhưng vẫn thoáng thấy Phó tam thẩm lén
lườm Phó Quế một cái cảnh cáo, nhắc nàng không được phản ứng.
Phó tam thẩm nhìn qua thì tưởng chẳng để tâm cái gì, hóa ra cũng không hoàn toàn là vậy.
Lão thái thái nhắc các con dâu về lo việc của mình, chỉ giữ lại các cháu ở bên nói chuyện với bà.
Lư thị cần phải chuẩn bị đồ ăn Tết, Hàn thị và Phó tam thẩm cũng trợ giúp bà.
Tới giờ Tỵ hai khắc, Phó tứ lão gia cuối cùng cũng dậy, lệnh cho nha
hoàn đến nhà chính nói với các thiếu gia tiểu thư, "Tứ lão gia ăn cơm
xong sẽ đi ra bờ sông dạo chợ Tết nên muốn hỏi các thiếu gia, tiểu thư
có muốn đi cùng hay không."
Phó Quế đang giận dỗi, không muốn đi. Nàng không đi, Phó Nguyệt cũng bảo không đi.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái đang say sưa chơi đánh đáo với đám nha,
cuộc chơi đang đến hồi gay cấn nên cũng xua tay đuổi nha hoàn đi, "Không đi, không đi!"
Chỉ có mình Phó Vân Anh nói: "Phiền tỷ tỷ nói với tứ thúc ta muốn đi."
Lão thái thái cau mày, liếc nhìn Phó Vân Anh, ánh mắt có vẻ không đồng ý.
Phó Vân Anh cũng vờ như không nhìn thấy.
Phó tứ lão gia đội mũ dạ, mặc chiếc đạo bào bằng tơ Tùng Giang màu hoa
lau, dắt tay Phó Vân Anh ra ngoài, "Anh tỷ nhi, trước kia con đã đi chợ
Tết bao giờ chưa?"
Phó Vân Anh lắc đầu. Mười dặm xung quanh trại chăn nuôi không có một
bóng người, lấy đâu ra chợ Tết. Kiếp trước nàng cũng từng đi, nhưng mà
hồi đó phần lớn là ngồi trong kiệu, cưỡi ngựa xem hoa, chỉ để cảm nhận
không khí náo nhiệt mà thôi.
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, Phó tứ thúc lấy chiếc mũ gấm đội lên đầu cho
Vân Anh, chỉnh đi chỉnh lại một lúc lại bật cười, quay qua nói với Vương thúc, "Cũng nên mua cho Anh tỷ nhi một bộ vòng tay, trâm cài, khi nào
tới gian hàng bán đồ bạc, lão nhớ nhắc ta."
Vương thúc dạ dạ vâng vâng.
"Tứ thúc, con không cần trâm bạc." Phó Vân Anh ngẩng đầu lên nói.
Phó tứ gia cúi xuống, đôi mày hơi nhướn lên, gạt bỏ sự uy nghiêm hằng
ngày, tươi cười, trông hiền hòa, đầy yêu thương, "À, thế Anh tỷ nhi
thích cái gì nào? Chỉ thêu, rối gỗ, hoa khô, hoa lụa, trong chợ tết đều
bán cả đấy."
Phó Vân Anh trả lời: "Con muốn mua giấy bút và mực viết."