Pokemon Master

Chương 25: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc


trướctiếp

Qua một hồi khá lâu sau khi Eevee ăn xong Salac Berry.

Phương Duyên đoán chừng thời gian bọn họ tiến vào bí cảnh thế nào cũng đã qua sáu giờ, không khỏi thở phào.

Hẳn là không bao lâu nữa, sẽ có người tới cứu bọn họ.

Trong thời gian này, Phương Duyên và Eevee cẩn thận từng li từng tí tránh dưới táng cây, không tiếp tục gặp phải Pokemon tập kích.

Bất quá làm Phương Duyên phiền muộn là, Eevee sau khi ăn xong Salac Berry, căn bản không có phát sinh biến hóa gì.

Không phải nói là bảo bối mê người ẩn chưa lực lượng bầu trời sao?

Làm sao chỉ giống như ăn quả táo vậy. . .

"Có thể là cần phải từ từ tiêu hóa đi."

Salac Berry miêu tả ở trong game Phương Duyên vẫn còn có ấn tượng, Pokemon mang theo loại quả khi HP thấp hơn mức 1/4 liền phát động, tốc độ tăng lên một cấp.

Có lẽ nói không chừng còn yêu cầu kinh nghiệm chiến đấu của Eevee đạt tới mức nào đó mới hấp thu dinh dưỡng của Salac Berry được.

"Chờ sau khi ra ngoài, cường độ huấn luyện tăng thêm một chút, nhìn xem có thể hay không kích phát hiệu quả của Salac Berry." Phương Duyên nói với Eevee: "Chắc không bao lâu nữa chúng ta liền an toàn."

"I vy. . ." Eevee ngẩn ra.

Tuy sắp thoát khỏi nguy hiểm rất đáng để vui mừng, nhưng nghe đến cường độ huấn luyên tăng thêm, nó làm sao cũng không vui mừng nổi.

Hơn nữa. . .

Eevee đột nhiên trừng to mắt, ngay lúc Phương Duyên nói là bọn họ một lát nữa liền an toàn được mấy giây, một tiếng rít dài vang lên.

Hai người Phương Duyên có thể thấy được trong tầm mắt, Pokemon trốn ở bụi cỏ, trong lá cây đang nhao nhao chạy trối chết, tựa như là có quái vật săn mồi cương đại nào vừa xuất hiện vậy.

Eevee và Phương Duyên liếc nhau.

Nó tựa hồ có chút xem nhẹ trình độ miệng thúi của vị Huấn Luyện Gia nhà mình.

Cho dù đặc tính 'Dự đoán nguy hiểm' của mình cũng rất lợi hại, vẫn ngăn không được vận rủi Phương Duyên mang lại a.

"Ngoài ý muốn. . . Đơn thuần là ngoài ý muốn. . ."

Phương Duyên ngượng ngùng xua tay, nhìn về điểm đen ở phía xa đang dần lớn lên, lôi kéo Eevee tranh thủ bỏ chạy.

Không sai, cái điểm đen kia tuyệt đối là bay tới hướng này.

Vừa chạy, Phương Duyên vừa lộ ra vẻ buồn rầu, như tỉnh ngộ lại.

Đã sớm nên nghĩ đến, bên cạnh loại quả hi hữu như vậy, làm sao có thể một con Pokemon cũng không có.

Pokemon khác không dám đến gần, nói rõ nơi này là lãnh địa của một loài săn mồi đỉnh cấp a.

Cũng chỉ có hắn và Eevee mới đần độn xem nơi này là địa phương an toàn, còn ăn trộm quả Berries người ta dốc lòng vun trồng.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này hẳn là địa phương nguy hiểm nhất trong toàn bộ bí cảnh này.

Thế nhưng, địa phương nguy hiểm nhất lại để cho Phương Duyên và Eevee nhàn hạ vượt qua mấy giờ.

"Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, ta tin điều này, nhưng là vì cái gì nó không thể trở về chậm một chút?"

Phương Duyên và Eevee chạy như điên, có lẽ là ghét bỏ Phương Duyên chạy quá chậm, Eevee trực tiếp theo nhảy xuống từ bả vai, chính mình dùng sức chạy, lập tức liền chạy tới trước Phương Duyên.

"Từ từ chờ ta với."

"I Vý ~~!"

Phương Duyên cảm thấy mình thật là một Huấn Luyện Gia thê thảm.

Lúc này, tiếng rít lần nữa truyền tới, âm thanh tiếng rít này, quả thực làm người nghe thương tâm, nghe như muốn rơi lệ, có thể nghĩ chủ nhân thanh âm này đụng phải ủy khuất bao lớn.

Thanh âm này sau khi truyền vào trong tai, Eevee chạy càng nhanh, nó cảm giác được nguy cơ vô cùng lớn.

Phương Duyên cũng ngậm miệng, nỗ lực chạy theo Eevee, thế nhưng mà, Pokemon bọn họ chọc tới. . . Lại là Pidgeot.

Trên cái cây Salac Berry, một con chim hình thể lớn tới 2m đang vỗ cặp cánh to đùng, trong thời gian cực ngắn, nó bay lên không trung, ánh mắt bén nhọn khóa chặt Phương Duyên và Eevee đang chạy trốn.


trướctiếp