*bà Bao Tô: một nhân vật trong phim Kung fu của Châu Tinh Trì*
*Xííííííííííííííí, bớt lắm lời đi.* Mẹ Mễ thay đổi
đề tài, *Tiểu Mễ, dạo này con có dư dả không? Ba con muốn thuê
ngọn núi hoang trong thôn, còn thiếu ba bốn trăm ngàn.*
“Sao ba đột nhiên muốn thuê núi hoang thế ạ?” Mễ Lạp cảm thấy khó
hiểu. Trong nhà có mở một trang trại, nhưng do phải đợi cô lớn
để kế thừa bất động sản, nên trễ nãi bảy, tám năm, sau đó
mới khởi nghiệp muộn, làm ăn không bằng những người khác trong
thôn, nhưng để duy trì kế sinh nhai vẫn không thành vấn đề.
*Còn không phải là do nhà bác con chèn ép à.* Mẹ Mễ thở dài,
*Bọn họ không chỉ chiếm mất nhà tổ tiên, mà còn sang cả tên
cánh đồng của ba con. Nhưng đáng ghét nhất, đáng ghét nhất
chính là, bọn họ cho rằng con gái thì không có quyền thừa kế, nói sẽ tìm một thằng con rể tới tận cửa cho con, sau đó kế
thừa gia nghiệp nhà chúng ta.*
Mễ Lạp hết nói nổi, bây giờ là năm nào rồi, còn quan điểm trọng nam khinh nữ như vậy.
Mẹ Mễ nói tiếp: *Ba con không đồng ý, bọn họ liền ra ngoài nói
xấu ba con, làm trang trại của chúng ta chẳng mở nổi. Ba con
hết cách, nên chỉ có thể tìm lối ra khác.*
“Thôn trưởng cũng không hỏi han ạ?” Mễ Lạp rất tức giận.
*Haizz, thông trưởng hiền lành lắm, chỉ muốn dàn xếp cho yên thôi, ông ta có thể làm gì?*
Cô nhớ lại ngọn núi hoang đó, trước đây hay lên núi chơi. Nói là núi hoang,
nhưng thật ra cũng không hẳn vậy, trên núi có không ít cây cối,
chỉ là do quanh năm bị chặt phạt lung tung, nên cây cối mới ngày càng thưa thớt, sau đó mới bị bỏ hoang từ từ.
Buổi chiều, Mễ Lạp đến ngân
hàng chuyển cho ba Mễ 400 ngàn, sau đó mua thêm một ít thực
phẩm chăm sóc sức khỏe, định ngày kia về nhà.
Xách túi
lớn túi nhỏ về chỗ ở, Mễ Lạp vô tình nhìn thoáng qua chậu
hoa trên bệ cửa sổ, Thiên Hối Thải, Mãng Trúc và Tụ Lan vừa
trồng hôm trước đều đang nảy mầm.
Chồi non nho nhỏ lặng
lẽ đứng trong đất bùn, tràn trề sức sống. Trên sổ tay rõ ràng nói phải ba đến năm ngày mới nẩy mầm, hôm nay chưa tới hai
ngày đã nẩy mầm, không biết có phải vì xuyên thời không mà
sinh ra dị thường hay không.
Mễ Lạp nghĩ tới dáng vẻ lúc lớn của chúng, trong lòng vô cùng chờ mong. Nếu trồng táo tàu không thành công thì đầu tư hoa kiểng cũng được. Hoa kiểng mới
cũng rất đắt giá, nói không xa, gốc Tụ Lan kia chính là giống
lan mà thế giới này chưa bao giờ có.
Mễ Lạp nhớ cô cũng đã gửi hạt giống rau và hoa của thế giới bên này sang cho
Tích Bạch Thần, lần sau khi xuyên qua, cô sẽ thử mỗi giống một
ít, xem chúng sinh trưởng như thế nào.
Hình như nó đã làm ổ trong nhà, còn dắt theo vợ
của mình tới. Mùa này chính là mùa mà chồn động dục giao
phối, nói như vậy, không lâu sau sẽ có một, hai, ba,… bảy, tám
con chồn con ra đời.
Tuy chồn bắt chuột rất lợi hại,
nhưng chúng có thể gây họa cho gia cầm, không vui còn để lại
khí độc, đánh đuổi chúng đi còn bị chúng ghi thù.
“Ông có thể ở đây, nhưng không được gây hại gia cầm trong thôn, tất
cả chuột trong nhà sẽ thuộc về ông, nếu ông không có đồ ăn, có thể tới tìm tôi.”
Con chồn liếc cô một cái, sau đó lại rụt đầu về.
“Rốt cuộc ông có đồng ý không, cho một lời chắc chắn đi.” Mễ Lạp gõ gõ cửa.
*Lão tử biết rồi, không có việc gì thì cút đi, đừng quấy rầy ông đây làm chính sự.*