Mễ Lạp biến mất hai ngày, tâm trạng của Tích Bạch Thần cũng
sa sút hai ngày. Chất lượng thức ăn của bánh bao nhỏ tiếp tục
giảm, chỉ đáp ứng được nhu cầu cơ bản, chứ thức ăn của mèo
con còn tốt hơn của bọn trẻ nhiều.
Bánh bao nhỏ tỏ vẻ
oan ức lắm, điểm thiện cảm vốn tăng lên ầm ầm lại trở về
vạch xuất phát, việc giảm quá ranh giới chỉ còn trong phút
chốc mà thôi.
Tích Bạch Thần xem như không thấy biểu cảm
lên án và oán hận của bọn trẻ, không có việc gì làm, anh
buồn chán lên điện thoại xem tin tức, khi thấy tin chia sẻ của
Tích Tử Nặc trong list bạn bè, anh bèn gọi điện cho cậu ta:
“Tích Tử Nặc, hôm nay cậu về nước à?”
*Phải, vừa về
tới nhà không lâu, Bạch Thần ca có căn dặn gì không?* Giọng của Tích Tử Nặc lộ ra vài phần thụ sủng nhược kinh.
Tích Bạch Thần nhận lấy chai sữa, đặt trong tay, sau đó ngay lập
tức nói với nhân viên phục vụ: “Phiền anh lấy thêm hai chai sữa
béo nữa.”
*Lão Bạch, anh muốn uống sữa không? Mở nắp bình ra đi, tôi cho phép
anh uống một ngụm.* Mễ Lạp tỏ vẻ như chuyên gia sữa tươi.
Tích Bạch Thần suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay đặt lên miệng chai, vặn nhẹ một cái, nắp chai đã mở ra, nhưng anh không vặn tiếp,
chỉ nhìn thoáng một chút rồi vặn nắp chai chặt lại.
*Sao không uống thế?* Mễ Lạp khó hiểu hỏi, *Người hay thức khuya như anh nên uống nhiều sữa tươi một chút.*
Tích Bạch Thần không nói gì, chỉ cầm đũa lên yên lặng dùng cơm.
Mễ Lạp thấy trên bàn cũng còn người khác, biết anh không tiện nói nên cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng không lâu sau, Tích Bạch Thần đột nhiên đứng lên, bình tĩnh nói: “Đi toilet một chút.”
“Ừm, anh đi đi.” Tích Tử Nặc không để ý trả lời, nhưng ngay sau đó
vội nói với theo bóng lưng của anh, “Này, anh đi toilet thì mang
theo sữa làm gì? Chẳng lẽ uống sữa trong toilet sẽ đậm vị hơn
sao?”
Tích Bạch Thần bỏ ngoài tai lời anh ta nói, cầm chai sữa rời đi thật nhanh.
*Ủa? Không phải cần đi toilet à? Sao anh lại đi ra ngoài?* Mễ Lạp thấy đi sai hướng, nhịn không được hỏi.
Sau khi về biệt thự, anh nhanh chóng thu dọn một rương hành lý, tự lái xe, vội vã lao đến một nơi vô định.
Mễ Lạp: *Anh đây là muốn bỏ trốn à?*
Rốt cuộc cô đã hiểu, Tích Bạch Thần định vứt bánh bao nhỏ cho
Tích Tử Nặc, còn bản thân thì dứt khoát chạy lấy người.
“Tôi không chăm sóc con nít.” Tích Bạch Thần lấy một điếu thuốc
trong bao ra, ngậm lên miệng, nhưng không châm, “Để bọn nó tiếp
tục ở cạnh tôi, chỉ có hại cho chúng thôi.”
Nếu Mễ Lạp
có thể xuất hiện đúng hạn, may ra anh còn kiên trì được thêm
vài ngày nữa, nhưng dạo gần đây cô luôn biến mất thất thường,
không có cô bên cạnh chăm coi, anh không thể bảo đảm nổi sức
khỏe tinh thần và thể xác cho hai đứa trẻ được.
*Vậy anh chuẩn bị đi đâu?* Mễ Lạp hỏi.
“Tôi còn một ngôi nhà cũ ở thị trấn Khải Minh, mặc dù điều kiện
sống hơi đơn sơ một chút, nhưng cảnh vật thoáng đãng yên tĩnh,
con người giản dị, rất hợp để nuôi mèo.”
Mễ Lạp nhìn xung quanh, cảm giác tòa tứ hợp viện này không giống với những căn nhà của thôn dân khác. Những cái sau được xây
cách đây khoảng vài chục năm, nhưng tòa tứ hợp viện này lại
mang theo khá nhiều cảm giác của thời đại, chắc hẳn đã có
niên đại hơn trăm năm.
Ngôi nhà này hình như được dọn dẹp
thường xuyên, tuy hơi cũ nhưng không có nhiều bụi. Hai lối vào
sân trống trơn, bên trong nhà thoạt nhìn cũng hơi u ám.
Tích Bạch Thần vào phòng ngủ, đặt bình sữa và Tiểu Bạch lên bàn, sau đó lại ra ngoài lấy hành lý trên xe vào.
*Không có ai ở đây trong thời gian dài, anh mở hết cửa lớn và cửa sổ ra để thông gió đi.*