Dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, Mễ Lạp lại đi từ từ trên máy chạy bộ ba mươi phút.
Đúng 0 giờ, lên giường ngủ. Mới nhắm mắt chưa được năm phút, Mễ
Lạp đã ngủ say. Trước giờ cô ngủ rất thẳng giấc, chỉ mới hai
ngày gần đây mới xảy ra chuyện bất thường. Lúc ngủ, cô thường
mơ thấy rất nhiều chuyện kì quái.
Ngay lúc “ý thức” sực tỉnh, Mễ Lạp phát hiện mình đang đứng trong một không gian vừa tối vừa hẹp, bên ngoài có tiếng sột soạt khe khẽ.
Hay lắm, hình như cô lại biến thành cái gì quái dị rồi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cô và không gian chật hẹp này cùng
chuyển động tới trước, phía trên đầu bỗng thông thoáng hơn, tầm nhìn cũng rộng hơn hẳn. Có hai ngón tay đưa lại gần cô, kẹp
lấy cô rồi kéo ra khỏi không gian chật chội đó. Tiếng “lách
cách” vang lên, một cái bật lửa được bật, ngọn lửa lay động
bao lấy đuôi thuốc lá.
Một luồng khói xám từ từ bay lên, Mễ Lạp lập tức hiểu ra, điếu thuốc bị đốt chính là mình.
Điều càng làm cô hoảng hốt chính là, ngón tay kẹp lấy điếu
thuốc kia đang đưa cô lên miệng.
Thấy sắp bị ngậm đến nơi, cô nhịn không được hét lên: *Dừng tay! Đừng hút tôi!*
Bàn tay cầm thuốc khựng lại, ngón tay đang kẹp cô di chuyển, rốt
cuộc Mễ Lạp cũng nhìn thấy được chủ nhân của ngón tay, chính
là ông chú đẹp trai “Lão Bạch” mà cô gặp lúc trước.
*Không sai, chính là tôi.* Nguy hiểm qua đi, Mễ Lạp vui sướng không gì bằng.
Tích Bạch Thần ngả người trên ghế sa lon, chiếc áo mở một nửa để
lộ cơ ngực rắn chắc, hai cái chân dài vắt chéo nhau, biểu cảm
lười nhác nhìn điếu thuốc trên tay, yếu ớt hỏi: “Không phải cô
nói mình là chuông cửa tinh à?”
*Tôi có thể thiên biến vạn hóa, anh sẽ không bao giờ đoán được giây tiếp theo tôi sẽ biến thành gì đâu.*
“Thật à?” Nếu như cách đây vài tiếng trước Tích Bạch Thần còn tin
Tiểu Mễ là một chuông cửa thành tinh, thì sau khi cô biến thành điếu thuốc, anh ta hoàn toàn có lí do để nghi ngờ cô thật
chất là một con quỷ, có khả năng nhập vào bất kì vật gì.
Nhưng tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Tính Bạch Thần là người chủ
đầu tiên của căn biệt thự này, ở đây cũng chưa từng có người
ngoài ngủ lại. Theo lí mà nói, không thể xuất hiện thứ gì dơ
bẩn. Nếu không tận mắt nhìn thấy, anh thậm chí không tin là
trên đời này có quỷ.
“Rốt cuộc cô là thứ gì?” Tích Bạch Thần hỏi.
*Tôi không phải là thứ gì hết!*
“Hửm? Cô không phải là thứ gì hết?” Tích Bạch Thần nhíu mày, “Vậy cô là gì?”
*Tôi là yêu quái!*
Tích Bạch Thần: “…” Ha ha.
Bỏ điếu thuốc Tiểu Mễ trên tay xuống, Tích Bạch Thần lại lấy
một điếu khác trong bao, dùng bật lửa châm thuốc, rít một hơi
nhẹ, động tác đẹp trai trôi chảy không nói nên lời. Mái tóc hơi rối rủ xuống trán, mắt khép hờ trong làn khói, cả người
toát ra khí chất như đã nhìn thấu chuyện đời.
Mễ Lạp
dời sự chú ý khỏi người anh ta, nhìn chiếc laptop đặt trên
bàn, màn hình nền máy tính là ảnh trời sao rất đơn giản,
dưới góc phải chỉ 1 giờ 5 phút, hai bên laptop gồm một cái gạt tàn có hai mẩu thuốc, và một li cà phê đang bốc hơi.
Đi tới trước bàn đọc sách, anh
vừa lau tóc vừa gõ laptop, thỉnh thoảng lén nhìn con yêu quái
thuốc lá trên bàn, làm như đang đợi cô thẩm định nhan sắc thêm
lần nữa.
Nhưng yêu quái không nói lời nào, cũng chẳng buồn nhúc nhích.
“Tiểu Mễ? Cô còn đó không?” Tích Bạch Thần nhịn hết nổi, lên tiếng.
Căn phòng yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có vài tiếng kèn xe ô tô ngoài cửa sổ.
“Lại đi rồi à?” Tích Bạch Thần đóng laptop, ném khăn tắm lên thành
ghế, ngậm điếu thuốc, mở bật lửa, nhưng vừa đưa tay lên thì
ngừng lại, cuối cùng đành đóng nắp bật, thả bật lửa xuống,
bỏ điếu thuốc vào chiếc hộp trong ngăn kéo.
Sau khi trở về cơ thể, nửa đêm trở về sáng Mễ Lạp cũng không mơ gì nữa.
Trải qua ba chuyện kì quái trong mơ, làm Mễ Lạp ý thức được tình
hình có gì đó không ổn. Tuy rằng sau khi tỉnh, kí ức của cô
không hoàn chỉnh lắm, nhưng với cảm giác chân thật như vậy, cô
không thể nào xem nó như những giấc mơ bình thường được.
Để chắc chắn đây không phải là di chứng do tai nạn xe, Mễ Lạp lại quyết tâm tới nhiều bệnh viện khác nhau để khám, nhưng kết
quả đều là bình thường.
Mễ Lạp lo nghĩ không thôi, bèn
quyết định chép lại toàn bộ những chuyện xảy ra “trong mơ” của mình, nhớ được bao nhiêu thì viết bấy nhiêu.
Đầu tiên là mỗi lần đi ngủ, linh hồn của cô đều xuất ra ngoài (tạm thời
gọi là xuất hồn đi), sau đó lại biến thành các vật dụng khác nhau, hơn nữa lần nào cũng chỉ xuất hiện bên cạnh một người
đàn ông, người đàn ông đó tên “Lão Bạch”, là một tác giả
chuyên viết tiểu thuyết huyền huyễn ma quái.
Cho tới bây
giờ, cô đã biến thành đèn ngủ, chuông cửa và điếu thuốc ở
nhà anh ta, tiếp theo không biết sẽ còn biến thành cái gì.
Căn cứ vào manh mối đang có, Mễ Lạp đoán Lão Bạch chắc là ở
trong một khu dân cư hoặc một căn biệt thự cao cấp nằm trong
thành phố sầm uất nào đó, nghề nghiệp tạm thời có lẽ là
tiểu thuyết gia, sở trường là huyền huyễn ma quái.
Nếu
người này thật sự tồn tại, như vậy sớm hay muộn cũng có một
ngày cô tìm ra anh ta, nhân tiện điều tra rõ xem chuyện này rốt
cuộc là thế nào.