Kỳ quái, làm sao đột nhiên lại có nhiều tiên thức cường hoành như vậy ở gần đây lướt qua lướt lại điều tra?
Đông Hải Chi Tân, dải bờ biển dài liên miên phía đông Nam Thiệm Bộ
Châu, ở một chỗ núi đồi gần biển có một làng chài khoảng hơn chục căn
nhà làm bằng đá đơn giản thô sơ. Lý Trường Thọ hóa trang thành lão đạo
mặt lạnh đang bưng ly nước của một bà lão đưa cho, vừa uống vừa nhìn mặt biển xa xa.
Hắn vừa mới tặng mọi người trong thôn một ít phù lục, lúc này đang
được thôn dân nhiệt tình cảm kích, nhờ đó giúp hắn ẩn dấu, để hắn hoạt
động bên cạnh Đông Hải thêm an toàn và hợp lý.
Cũng có rất nhiều tán tu nhân tộc sẽ dùng loại biện pháp giúp đỡ phàm nhân này, để kiếm chút khí vận và công đức cho bản thân. Nhưng cũng có
một đạo lý mà Trường Thọ đã sớm hiểu rõ.
Giúp thiện được thiện quả, trợ ác bị ác báo.
Hắn không cách nào xác định được mình đưa tặng phù lục là giúp cho
người tốt hay kẻ xấu. Cho nên biện pháp ổn thỏa nhất chính là cung cấp
một vài phù lục miễn phí dạng tăng cường sức khỏe, giúp ăn ngon ngủ yên, ổn định tinh thần, như vậy sẽ không bị dính nhân quả.
Nơi xa trên mặt biển, một bóng Thương Long yên lặng lướt qua rồi nhanh chóng ẩn vào trong mây mù.
“Quả nhiên là Long Tộc, dường như bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó! Lúc này mình không nên ra biển, tránh đụng chạm với những tên Long Tộc
này.”
Thế là, Lý Trường Thọ màn trời chiếu đất theo dọc bờ biển vừa đi vừa
nghỉ, từ hướng Bắc đi về phía Nam. Hắn vừa hành tẩu vừa xem sinh hoạt
trần thế dọc đường, từ đó cũng có thể tìm được đôi chút cảm ngộ.
Nửa tháng sau, Lý Trường Thọ đã đi được hơn ngàn dặm về phía Nam,
cuối cùng hắn xác định những cao thủ Long Tộc kia đã rời khỏi mảnh hải
vực này sau khi dò xét nhiều lần không kết quả.
Suy nghĩ một hồi, Lý Trường Thọ vẫn quyết định không thay đổi kế hoạch ban đầu của mình, độ kiếp ở vùng biển này.
Hắn lại đợi thêm hai tháng, cuối cùng xác định trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đã triệt để an bình trở lại.
Chọn một đêm không trăng sao, hắn lặng lẽ thi triển huyễn hình thuật, hóa thành một con cá không lớn không nhỏ rồi lặn vào trong nước biển ấm áp.
Lý Trường Thọ triển khai thủy độn bơi về hướng mấy đảo nhỏ mà trước đây hắn đã nhìn thấy trên hải đồ của ngư dân.
Nơi độ kiếp không thể cách khu vực Nhân tộc quá xa. Nhân tộc thế tục
chính là chỗ ẩn náu của hắn, nếu như quá trình độ kiếp bị tập kích thì
hắn có thể trốn vào biển người mênh mông.
Nơi độ kiếp cũng không thể cách Nhân tộc thế tục quá gần. Thế tục
trọc khí hỗn tạp, dễ dàng làm dơ bẩn đạo khu nguyên hồn của Luyện khí
sĩ.
Nếu như mình có thể thuận lợi độ kiếp, phi thăng hóa thành tiên nhân, lúc tự hành thu nạp linh khí trong thiên địa bị hút đến trọc khí trần
thế, tuy không tổn thương nặng nề thân thể nhưng vẫn ảnh hưởng đến bề
ngoài.
Sư phụ nhà mình độ kiếp không hoàn chỉnh, cho nên khâu thu nạp linh khí thiên địa rất ngắn.
Lý Trường Thọ vừa bơi trong nước, vừa suy tư tỏ vẻ hiếu kỳ. Hai tháng trước, Long Tộc tập trung cao thủ đến đây để tìm cái gì? Là người nào
hoặc là bảo vật gì lại có thể dẫn phát đối phương hưng sư động chúng như vậy, cả tháng liền lượn đi lượn lại lục soát kỹ càng ở biên giới Đông
Hải?
Lúc ấy, mặc dù hắn không gặp được những cao thủ Long Tộc kia, nhưng
khí tức bọn chúng căn bản không thèm che dấu, cách cả ngàn trượng cũng
có thể cảm nhận được.
Thôi, chuyện cũng chẳng liên quan đến mình.
Bây giờ hắn lén lút độ thiên kiếp xong, sau đó tìm một chỗ tu hành
hai ba năm, vững chắc đạo hạnh, che dấu khí tức, cải tiến Quy tức quyết. Tiếp đó hắn quay về trong sơn môn, tiếp tục đóng vai đệ tử thế hệ trẻ
của Độ Tiên Môn, an ổn sinh hoạt.
Hắn bây giờ đã sắp sửa áp chế không nổi cảnh giới, tùy thời đều có khả năng bước vào Quy Đạo cấp chín.
Ở trong nước biển cẩn thận tiến lên, Lý Trường Thọ chậm rãi mò mẫm
tới mấy hòn đảo diện tích cỡ trăm mẫu. Hắn cẩn thận quan sát khắp nơi
những vẫn không tìm thấy chỗ nào khiến mình hài lòng.
Cũng không phải là những đảo nhỏ không đủ cho hắn ẩn thân, mà là cấu
tạo của chúng hơi phức tạp, chỗ ẫn thân ngược lại quá nhiều khiến cho kẻ khác dễ dàng xâm nhập tập kích. Đó không phải là địa điểm tốt nhất để
bế quan độ kiếp.
Lý Trường Thọ nghĩ nghĩ một hồi rồi tiếp tục đi về hướng nam tìm
kiếm, bởi vì hai ba tháng trước, cao thủ Long Tộc chính là di chuyển về
hướng bắc.
Vừa bơi vừa chậm rãi tìm kiếm, hắn thả lỏng tâm thái, tản rộng tiên thức tìm địa điểm hữu duyên của mình.
Qua nửa đêm, hai mắt Lý Trường Thọ đột nhiên tỏa sáng. Linh thức của
hắn phát hiện một chỗ đảo nhỏ cũng không tệ lắm. Hòn đảo nhỏ kia có hình dáng tổng thể là một vòng tròn, kỳ thật chính là vài toà núi nhỏ nhô ra mặt biển. Linh thức chỉ cần đảo qua là có thể thấy ngay cấu tạo nơi
đây, sẽ không dẫn tới người bên ngoài đến xem xét kỹ càng.
Hóa thành cá bơi tới gần đảo nhỏ này, vẻ mặt Lý Trường Thọ tỏ ra hài
lòng. Hắn thi triển thủy độn chi pháp, bơi xung quanh hòn đảo nhỏ này
chừng mười vòng, sau đó mới quyết định đến gần xem xét.
Khoảng cách còn tầm hơn mười dặm
Hử? Hải lưu dường như có vẻ không thích hợp.
Lý Trường Thọ thấy được một chỗ vòng xoáy nhỏ nhỏ trong nước biển.
Hắn dùng linh thức từng tấc từng tấc xem xét, rất nhanh liền phát hiện ở dưới nước chỗ này lại có một cái hang nhỏ ẩn giấu rất kín đáo.
Hang động rất chật hẹp, có cấu tạo xéo từ trên xuống dưới, thông hướng tới một đầm nước nhỏ nào đó trong đảo.
“Không sai, nơi này rất tốt, lại còn có đường chạy trốn tự nhiên nữa!”
Lý Trường Thọ càng xem càng tỏ ra hài lòng.
Quyết định, chính là nơi đây!
…
“Muốn bắt bản Thái tử trở về? Nằm mơ!”
Ngao Ất hóa thành hình người, thân hình dán trên vách đá cứng rắn
lạnh lẽo. Y cẩn thận từng li từng tí dò xét tình hình trong phạm vi ba
dặm xung quanh đảo nhỏ, đồng thời âm thầm vận chuyển bí pháp Long Tộc
“Tiềm Long quyết”.
Y biết rằng mình không thể dùng linh thức dò xét quá xa, bằng không
thì cũng cực kì dễ dàng bị bại lộ. Nhưng cũng bởi vậy, y không cách nào
kết luận được các tộc nhân của mình còn dừng lại tìm kiếm ở chỗ này hay
không?
Không sao, y rất kiên nhẫn, dù là đã ẩn thân ở chỗ này ba tháng, y vẫn có thể tiếp tục chờ đợi thêm nữa.
Vì truy cầu sinh tử Long tộc.
Vì huyết mạch đang chảy xuôi trong thể nội.
Vì trách nhiệm trên thân Long Tộc Thái tử!
Chỉ cần y kiên nhẫn chờ đợi đến lúc an toàn, sau đó lên bờ rời khỏi
phạm vi thế lực Long cung, tình thế khi đó sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Ngao Ất cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, y không nghĩ tới rằng đến tìm kiếm mình không phải là những tiên nhân trên đảo kia.
Ô Vân đại tiên vậy mà trực tiếp báo cho Long cung, Long cung phái ra số lượng lớn cao thủ từ bắc tiến về hướng nam chặn đường!
Ngày đó, nếu không phải Ngao Ất phản ứng kịp thời, lại một mực lặng
lẽ di chuyển trong nước thì có lẽ y đã chạm trán trực diện với đám đồng
tộc này.
Cũng coi như số phận y may mắn, lúc tiềm ẩn trong đáy biển, thuận
theo địa thế lại nhanh chóng tìm được hòn đảo nhỏ vòng tròn này, phát
hiện khe đá kín đáo nơi đây để ẩn nấp. Không nghĩ tới thật sự Ngao Ất đã tránh thoát được sự điều tra tìm tòi của những cao thủ đồng tộc kia.
“Hừ, chỗ ẩn thân tuyệt hảo như vậy mà bản Thái Tử cũng có thể tìm được.”
Ngao Ất nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên một hồi tự đắc. Đột nhiên, y cảm thấy một mối nguy hiểm đang nhanh chóng áp sát…
Đây cũng không phải là Ngao Ất dò xét được cái gì, mà là năng lực tự mang của huyết mạch Long Tộc có thể dự cảm được nguy cơ.
Sắp bị tìm thấy?
Trong lòng Ngao Ất lập tức quýnh lên, y ép sát vào vách đá không dám
loạn động, Tiềm Long quyết điên cuồng vận chuyển. Giờ phút này, Ngao Ất
chỉ hận đám tiền bối Long Tộc quá mức tự ngạo, không chịu nghiên cứu
thuật pháp biến thân tiềm ẩn cao minh!
Đột nhiên, một lão đạo nhân tộc hiện thân ngay bên ngoài hang, chui vào khe đá rồi đi gần về hướng Ngao Ất đang lẩn trốn.
Ngao Ất lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhướng mày, ánh mắt ngưng tụ. Đáy
lòng vị Nhị thái tử Long Tộc này đã có quyết đoán, đang lặng lẽ chuẩn bị một kích mạnh nhất của mình.
Cũng may là lão đạo này khí tức không mạnh, lại không phát hiện ra
mình đang thi triển Tiềm Long Quyết phục kích nơi đây. Tên nhân tộc đang lò dò đi vào hang kia chắc chắn sẽ phải chết!
Tiên thiện bị tiên lấn, long thiện bị tiên cưỡi!
Đây là đạo lý mà một vị lão sư đã dạy cho Ngao Ất từ rất lâu trước đó!
Lão đạo nhân tộc kia đang chậm rãi bơi tới gần.
Mười trượng
Tám trượng
Năm trượng
Đến rồi!
Hai mắt Ngao Ất nhíu lại, đợi cho lão đạo kia cách mình chỉ còn lại
khoảng ba trượng. Thân hình đang dán trên vách đá của y đột ngột lao ra, bạo khởi một đạo thanh quang.
Trong khe đá chật hẹp u lãnh ngập tràn nước biển, đột nhiên một cái
đầu Thanh Long xông ra. Ánh sáng màu xanh bừng lên chói lòa, đầu rồng
không nói nửa lời mà mở rộng miệng cạp tới, tỏ vẻ muốn nuốt chửng lão
đạo mặt lạnh Lý Trường Thọ.
Thần thông trời sinh “Thôn Thiên Thực Địa”!
Lý Trường Thọ rõ ràng run lên, nhưng phản ứng của hắn cũng vô cùng
thần tốc. Hắn vô thức né tránh về phía bên cạnh, tay trái móc ra hai
bình sứ nhỏ.
Trong ánh sáng chói mắt, đầu rồng ở trong nước táp mạnh cắn đứt cánh tay trái của Lý Trường Thọ, một ngụm nuốt vào!
Lão đạo mặt lạnh Lý Trường Thọ kêu lên một tiếng đau đớn, hắn vội vã lui lại, tay phải cấp tốc ấn pháp quyết!
Ngao Ất phát động đòn tập kích mãnh liệt lại bị tránh khỏi, trong
lòng cũng hơi kinh ngạc với phản ứng thần tốc của lão đạo mặt lạnh này. Y lập tức lao mình đuổi theo con mồi, nhưng không ngờ đối phương đã nhanh chóng thi triển thủy độn, thân hình vút đi chạy thoát ra khỏi hang.
Không thể để cho hắn chạy trốn!
Đáy lòng Ngao Ất vô cùng khẩn trương, đuôi rồng quẫy ngược xoay mình
đuối theo lão đạo. Nhưng vừa bơi được một đoạn ngắn thì y đột nhiên cảm
giác trước mặt choáng váng…
Vừa rồi mình nuốt phải cái gì vào trong bụng?
Ngao Ất vừa bơi nhanh về phía trước vừa vội vàng kiểm tra bên trong
thân thể mình. Y thấy trong bụng mình có một đoạn cánh tay nho nhỏ bằng
“giấy trắng”, hai cái bình sứ đã bị thần thông “Thôn Thiên Thực Địa” hòa tan, cùng với hai đoàn dược lực đang tan ra…
Chỉ một thoáng, Ngao Ất đầu nặng đuôi nhẹ, rũ rượi muốn ngủ!
Thuốc mê!?
Một loại thuốc mê thật là lợi hại!
Ngao Ất hiểu rõ tình thế của mình hiện tại, huyết mạch chi lực bên
trong thân rông bộc phát, trên trán thanh quang lấp lóe tỏa sáng.
Trong hiểm cảnh như vậy, nếu mình hôn mê thì chắc chắn sẽ chết. Chỉ
có tranh thủ lúc hai cỗ dược lực này chưa hoàn toàn phát tác, nhanh
chóng tiêu diệt lão đạo cụt tay kia!
Vù!
Phía trước nước biển bừng sáng, Thanh Long trong chớp mắt đã xông ra khỏi khe đá.
Để đối kháng dược lực khuếch tán, thân thể Ngao Ất nhanh chóng phồng
lên. Nhưng cũng trong chớp mắt này, y nhìn thấy trong nước biển u ám
phía trước, lão đạo mặt lạnh đang lẳng lặng đứng thẳng.
Miệng rồng của Ngao Ất liền mở ra, một lần nữa bổ nhào về phía trước. Quanh thân rồng của y xuất hiện từng viên huyền băng hình thoi, bên
trong thiêu đốt hỏa diễm chập chùng. Cái miệng khổng lồ cùng tất cả
những viên huyền băng đồng loạt xạ kích về phía lão đạo.
Lão đạo mặt lạnh hai tay chập lại, cấp tốc ấn pháp quyết…
Hử? Hai cánh tay của lão này vẫn còn nguyên? Không đúng, đây không phải là cùng một người!
Ngao Ất càng cảm thấy đầu rồng to lớn của mình trầm xuống, cảm giác
hôn mê nồng đậm hơn, tư duy trở nên vô cùng chậm chạp khiến trong lòng y tràn ngập lo lắng. Đồng thời y cũng cảm nhận được càng nhiều mê dược từ bốn phương tám hướng trong nước biển tụ tập đến, chui vào khắp toàn
thân mình, trực tiếp ăn mòn long hồn của mình!
Cùng lúc đó, sau lưng lão đạo kia đột nhiên xuất hiện mấy đạo thân
ảnh giống nhau như đúc, mỗi người đều cầm một bình sứ đã mở nắp trên
tay. Bọn hắn đồng thời thi triển thủy độn, sáu bóng người cấp tốc tản ra trong nước biển, nhẹ nhàng né tránh thân rồng to lớn của Ngao Ất đang
theo quán tính lao đến.
Trước sau sáu bình Nhuyễn Tiên tán, một bình siêu phẩm Nhuyễn Tiên tán
Ngao Ất trong nước cố gắng ổn định thân hình, đôi mắt rồng đã trở nên đờ đẫn mờ đục, thân rồng dài mười trượng lung la lung lay. Y vận hết
sức bình sinh phi thẳng lên phía mặt biển.
Giống như là có thể đọc được ý nghĩ của Ngao Ất, sáu bóng người kia
đã tập trung sẵn ở phía trên. Mười hai ống tay áo của những người giấy
phân thân này phồng lên, từ đó cấp tốc bay ra từng trương phù lục, ở
trong nước biển đan xen vào nhau tạo thành một cái lưới cực lớn!
Một trăm lẻ tám đạo phù lục giống như một trăm linh tám trận cơ loại
nhỏ, trên đó pháp lực lưu động, linh khí Thủy thuộc tính trong nước biển cấp tốc bị dẫn động.
Phù trận Thủy Nguyên Kinh Thiên Ấn!
Trong chớp mắt, một cái đại ấn hình vuông đường kính trăm trượng ngưng tụ thành, đập thẳng về phía đầu Thanh Long đang lao tới!
Xung quanh đại ấn tuôn trào quang mang, đè xuống với khí thế trời sập núi lở. Bởi vì vốn là linh khí ngưng tụ thành nên tốc độ rơi của đại ấn không hề bị ảnh hưởng bởi lực cản của nước biển.
Phía dưới, Thanh Long ngẩng đầu gầm thét, toàn thân quẫy đạp, long
trảo thẳng tắp mang theo khí thế quyết chết không lùi lao mạnh tới đại
ấn!
Lúc này, Ngao Ất đã không có dư thừa tinh thần để suy tính, choáng
váng mãnh liệt khiến cho y không còn đủ tỉnh táo để phán đoán. Trong
lòng chỉ còn chiến ý mãnh liệt, còn có quyết tâm không chịu khuất phục
bản năng.
Ta, Ngao Ất, Đông Hải Long cung nhị thái tử!
"ẦM "
Thanh Long đâm thẳng vào đại ấn!
Mắt trần có thể thấy sóng xung kích phun trào trong lòng biển xanh!
Mười dặm mặt biển nhấc lên từng đợt sóng cao ngất, không ngừng vùi dập
các hòn đảo xung quanh.
Lại nhìn xem!
Đại ấn ầm ầm nổ nát vụn, còn Thanh Long kia vẫn không bị chút thương
tích nào! Nhưng đôi mắt thon dài màu ngọc thạch ở đầu rồng đang chậm rãi nhắm lại, thân thể cao lớn giống như đã mất đi tất cả khí lực, chậm rãi chìm xuống đáy biển sâu trăm trượng.
“Long Tộc chưa thành tiên mà đã có thể chịu đựng đến như thế? Nhuyễn Tiên tán xem ra cần phải cải tiến lại mới được!”
Trong một khe đá bên ngoài đáy biển chừng ba trăm trượng, Lý Trường
Thọ cau mày, linh thức tản ra giám sát phạm vi ba mươi dặm quanh mình.
Phương thức chiến đấu trong nước hoàn toàn khác biệt với trên đất
liền, cũng buộc hắn phải dùng một số phương án tiêu hao nhiều pháp lực.
Đây chính là thời điểm để kiểm chứng hiệu quả của Tam Muội Chân Hỏa. Mà phù trận vừa rồi cũng có chút thanh thế uy lực.
Hai mắt Lý Trường Thọ nhíu lại, hắn tiện tay lấy trong tay áo ra sau
thanh tiểu phi kiếm màu bạc, ném về hướng mấy người giấy phân thân. Sáu
thanh kiếm phát ra quang mang màu bạc, đảo mắt hóa thành bảo kiếm dài ba thước, được sáu người giấy vững vàng bắt được.
Năm ngón tay trái của Lý Trường Thọ mở ra, sáu người giấy phân thân
cầm kiếm múa may, thân hình giao thoa bày ra Lục Mang kiếm trận.
Tay trái bắt quyết ấn xuống, sáu người giấy chổng ngược đầu chỏng
chân lên trên, vận chuyển kiếm trận giết tới Thanh Long phía dưới. Trên
sáu thanh tiên kiếm cháy rực lên lửa Tam Muội Chân Hỏa! Nước biển xung
quanh giống như không có, uy lực của Tam Muội Chân Hỏa hoàn toàn không
bị ảnh hưởng.
Đột nhiên…
Lý Trường Thọ bất đắc dĩ lật ngược pháp ấn trên tay trái, sáu thanh
Tam Muội Chân Hỏa kiếm sắp sửa đâm rách da rồng lập tức dừng lại.
Đây cũng không phải là Lý Trường Thọ động lòng nhân từ cái gì. Tên
tiểu long này vừa rồi xuất thủ tuyệt tình, rõ ràng quyết đoạt tính mạng
của mình, phản kích giết ngược lại nó cũng là hợp tình hợp lý.
Chấm dứt nhân quả ngay tại chỗ, sau đó thong dong bỏ chạy, đổi chỗ
khác ở biên giới Nam Hải độ kiếp, thành công trở lại sơn môn. Đây là kế
hoạch mà Lý Trường Thọ đã định ra ngay lúc hắn bị Thanh Long đánh lén.
Nhưng, hiện tại phía sau Thanh Long xuất hiện một cái vảy hình tam
giác lấp lóe ánh sáng màu tím, trên đó khắc họa phù văn bí pháp, Lý
Trường Thọ đã từng đọc thấy điều này trong cổ tịch. Giết con tiểu long
này, nguyên thần của mình sẽ bị bí pháp Long Tộc khóa chặt, bị Long Tộc
truy sát vĩnh viễn.
Theo quy củ của Long Tộc, người nào nhìn thấy loại tử sắc lân phiến
này lấp lóe mà thu tay lại, kẻ đó không những không bị truy sát mà còn
có thể đến Long cung nhận lễ vật hậu tạ.
Tin tức mà cổ tịch ghi lại chính là do Long cung truyền ra, điều này
tương đương với cấp cho ấu long trọng yếu nhà mình một đầu sinh lộ, từ
thượng cổ đến nay mấy lần nghiệm chứng đều không phải là giả.
Tiểu long này là ai? Tất nhiên thân phận tôn quý. Tám thành, chính là mục tiêu tìm kiếm của những cao thủ Long Tộc kia.
Lý Trường Thọ lắc đầu, sáu người giấy phân thân cấp tốc trở về, bắt đầu tìm kiếm các nơi mà mình có khả năng lưu lại dấu vết.
Nhưng chính lúc Lý Trường Thọ thu thập xong chiến trường chuẩn bị rời đi, hắn quay nhìn lại thì thấy Thanh Long lúc nãy đã hóa thành hình
người từ bao giờ, nằm ngáy o o ở đó lại là Đông Hải Long cung nhị thái
tử.
Sao lại là tên này? Sao lại ở chỗ này?
Những cao thủ Long Tộc đi suốt từ nam đến bắc tìm kiếm… Lại liên
tưởng đến lần trước, tên tiểu long này cố ý thua mình… Hẳn là mình ngày
đó suy đoán không sai, ấu long Nhị thái từ này ở trên Trừ Yêu đại hội
đúng là muốn tự thua để làm nhục Long Tộc, kết quả cuối cùng lại là
“thắng”, coi như tính toán thất bại!
Về sau, có lẽ tên này lấy cớ bái nhập Thánh nhân môn đình, tiếp tục
kích động tinh thần Long Tộc? Hẳn là tiểu Thái tử này được đưa đi Tiệt
giáo bái sư, rồi cuối cùng chạy trốn tới nơi đây?
Chuyện này thật đúng là giống hệt như phim bộ!
Nếu như Ngao Ất từ phía nam trốn qua hướng này, xuất hiện ở nơi đây,
nhìn lộ tuyến hành động của gia hỏa này rõ ràng là muốn đi Trung Thần
Châu hoặc là Đông Thắng Thần Châu. Thậm chí có khả năng mục tiêu chính
là chạy đến Độ Tiên Môn.
Lý Trường Thọ hai mắt nhíu lại.
Nếu quả thật bị tên ấu long này sờ đến Độ Tiên Môn, phản ứng có khả
năng nhất của tiên môn là trước hết ổn định long tử, sau đó tìm Long
cung hỏi ý, cuối cùng rất có thể gây ra chuyện lớn.
Thôi, Độ Tiên Môn dù sao cũng là sư môn của mình, tên tiểu long này
thì lại có Long Tộc bí pháp bảo vệ không cách nào giết chết được.
Quả nhiên là phiền phức.
Lần này thua lỗ lớn, đã dùng hết nhiều thuốc mê như vậy mà ngay cả long huyết cũng không thu thập được.
Lý Trường Thọ trầm ngâm hồi lâu rồi lại thả ra mấy cái người giấy, lấy một bình Giai Nhân Mị vốn luyện chế cho Tửu Cửu sư thúc…
Một lát sau, bè trúc trên mặt biển nhẹ nhàng lắc lư… Trên bè là Ngao
Ất người nồng nặc mùi rượu, trên thân mình lóe ra tử quang yếu ớt. Khóe
miệng Nhị thái tử lộ ra nụ cười mỉm yên bình, trong tay cầm vỏ sò làm
“bầu rượu”, trôi theo hải lưu về hướng biển sâu phương Bắc.
Bị rót hơn hai mươi bình Giai Nhân Mị nguyên chất, dự tính Nhị Thái
tử có thể ngủ một hơi mấy chục ngày. Mà toàn thân trên dưới Ngao Ất đã
bị tắm rửa triệt để mấy chục lần, thanh tẩy không còn sót lại chút nào
khí tức của Lý Trường Thọ.
Thậm chí một mẩu giấy bị Ngao Ất nuốt đi, không cách nào bị dịch dạ
dày tiêu hóa cũng bị Lý Trường Thọ sai người giấy móc họng bắt nôn ra.
Còn Long cung tạ lễ, Lý Trường Thọ hoàn toàn không có nửa điểm hứng thú. Hắn đã bỏ chạy về phía phương Nam từ đời nào…