Sau hôm đó, Thương Tịnh không gặp lại Cố Thùy Vũ lần nào, cô trả
nhiệm vụ cho cục cảnh sát, rồi về thẳng quân đội mà không tới chào tạm
biệt Tòa thị chính, hai ngày sau, đơn chấp thuận giải ngủ của cô được
gửi xuống, rất nhiều đồng đội tiếc nuối, nhưng đã quyết định rồi thì cô
không cho phép mình được chùn bước nên cô mau chóng rời khỏi quân đội.
Cô biết có thể người khác sẽ nghĩ cô ngu xuẩn, bỏ qua cơ hội được làm một
công nhân viên chức, đã lăn lộn trong quân đội hai năm nhưng lại không
nhận được bất kỳ hỗ trợ nào mà rời đi, cho dù cô có làm thế thì bệnh của mẹ cô cũng chẳng tốt lên được, có điều, cô hiểu rõ thứ mình muốn là gì, tiền đồ tốt đẹp phía trước không sánh bằng việc được tận hiếu bên cạnh
mẹ một ngày.
Bây giờ cha mẹ rất cần có cô ở bên lèo lái,
bệnh của mẹ có thể chữa khỏi đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu có tý
xíu rủi ro nào, cô và mẹ sẽ vĩnh viễn phải xa cách nghìn thu, nhỡ đâu
lúc đó cô lại đang có nhiệm vụ quân đội nên không thể gặp mẹ lần cuối
cùng thì sao, cô nhất định phải loại bỏ cái khả năng này. Trong xã hội
hiện đại, con người không thể chết đói được, vì thế so sánh giữa làm
việc và tận hiếu thì công việc căn bản không đáng nhắc đến.
Khi cô về nhà, thoạt đầu, bà Thương rất vui vẻ, sau đó hiểu rõ lý do thì bà đột nhiên biến sắc, tức giận bảo cô hãy quay trở lại quân đội, Thương
Tịnh hạ quyết tâm nói cho mẹ biết rằng mình đã giải ngũ, lần này, ngay
cả ông Thương cũng kinh sợ, "Con đang đùa giỡn với tương lai của bản
thân sao?"
"Không phải con chỉ có một con đường để đi"
"Đó là một công ăn việc làm ổn định đấy, con có biết không hả? Vất vả lắm
con mới được cất nhắc, nếu mọi việc suôn sẻ thì có thể ở lại trong quân
doanh, nếu không thể chuyển nghề thì con vẫn còn có một công tác ổn
định, cả đời này cũng không phải lo toan, con có biết không!" Bà Thương
hận không thể rèn sắt thành thép, "Vậy mà con lại vì mẹ, một bà già sắp
chết, trễ nải cả đời mình!"
Thương Tịnh cười hi hi nói,
"Nào có nghiêm trọng tới vậy, bệnh của mẹ có thể trị khỏi mà, huống hồ,
mọi con đường đều có thể dẫn đến La Mã, không chừng con có thể kinh
doanh sinh lời ý chứ"
"Con cho rằng kinh doanh dễ lắm à?
Bây giờ cái gì mà chẳng cần dựa vào mối quan hệ, con.... ôi!" Bà Thương
ôm ngực, bà thực sự rất đau lòng, nếu con gái đã có định hướng về sau
thì bà cũng có thể an tâm đôi chút, đằng này...
Ông Thương sau khi kinh sợ thì cuối cùng cũng nhìn thấu tấm lòng hiếu thảo của
con. Từ nhỏ con bé đã trưởng thành sớm, rất nhiều việc đều có thể hiểu,
nó đã quyết định như vậy có nghĩa là đối với nó mẹ quan trọng hơn, bọn
họ có một đứa con gái như vậy thì còn gì phải nuối tiếc đây? "Đổng Hồng, đừng nói nữa, con gái em đã quyết định chuyện gì thì 10 con bò cũng
không kéo nổi, em ngoan ngoãn đi cùng con chữa bệnh đi"
"Em không đi!" Bà Thương giận dỗi, nghiêng người.
"Mẹ không đi thì con sẽ không đứng dậy" Thương Tịnh quỳ xuống, cô hiểu mẹ
mình hơn bất kỳ một ai khác, người mà bà yêu thương và đau lòng nhất
chính là đứa con gái bảo bối của bà
"Con..." Nghe thấy
tiếng con quỳ xuống, trái tim bà Thương run lên, bà ngoảnh đầu lại trừng mắt nhìn về phía đứa con gái quật cường đang quỳ, nhất thời không biết
phải làm gì
"Được rồi, quyết định vậy đi, mai chúng ta đi kiểm tra, hôm nay Tiểu Tịnh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi con"
Ông Thương đợi Thương Tịnh rời khỏi phòng rồi mới đỡ bà Thương xuống
giường, "Đổng Hồng, đi nhé, vì anh và vì Tiểu Tịnh, được không?"
"Cơ thể của em, em tự biết, không chữa khỏi được nữa rồi" Vì có thể kéo dài cho sự sống ngoắc ngoải của bà mà cả nhà sẽ phải lãng phí một khoản
tiền lớn, sao phải khổ thế cơ chứ?
"Anh biết em tiếc tiền, nhưng tiền không còn thì có thể kiếm lại, nhưng người thì chỉ có một mà thôi. Em yên tâm, chúng ta có tiền tiết kiệm, đợi em khỏe thì chúng ta
lại từ từ kiếm bù vào, vả lại có khi Tiểu Tịnh sau này lại có thể trở
thành Đại Phú Ông ý chứ"
"Anh đừng chọc em, nào có dễ thế? Ngộ nhỡ em đi rồi lại bắt tội cha con anh gánh một khoản nợ, vậy em có
chết cũng không yên lòng"
"Đừng nói những chuyện không may như thế, em sẽ khỏe lại thôi, chúng ta còn phải đợi tiểu Tịnh sinh cho
chúng ta cháu ngoại nữa chứ"
Viền mắt bà Thương thoáng đỏ lên
Không biết là do bà Thương bị cảm động bởi tính tình bướng bỉnh của Thương
Tịnh hay là là bởi những lời nói của ông Thương mà ngày hôm sau, cuối
cùng bà mở miệng, đồng ý đi bệnh kiểm tra toàn diện. Sau khi xem kết
quả,tá trưởng nhìn bọn họ rồi lắc đầu, biểu hiện bất lực, "Bệnh viện
chúng tôi không có chuyên gia về bệnh tình này, vì thiếu hụt kinh nghiệm lâm sàng nên hiện tại tôi cũng khó có thể kết luận xem bệnh tình của
người bệnh đã tới giai đoạn nào, tôi khuyên mọi người vẫn nên sớm tìm
một bệnh viện lớn có chuyên gia đi"
"Bệnh viện nào có chuyên gia về bệnh này chị có biết không?"
"Tôi nghe nói bệnh viện thành phố S có vị bác sĩ chuyên gia về bệnh này, lần trước chúng tôi đi giao lưu trao đổi kinh nghiệm đã từng nghe ông ấy
diễn thuyết, mọi người tới đó thử xem"
"Vâng, được, cảm ơn chịtá"
"Đừng khách khí, tôi xin lỗi vì không thể giúp đỡ được gì"
Sau đó, ông Thương đưa bà Thương về nhà, còn Thương Tịnh chạy tới ga tàu
mua vé, lúc xếp hàng, cô lấy ví chuẩn bị rút tiền thì thấy một tấm danh
thiếp kẹp bên trong, đó chính là tấm danh thiếp Cố Thùy Vũ đưa cho cô
ngày đó. Cô vuốt ve số điện thoại ghi phía trên, không kìm chế được nhớ
lại những chuyện đã xảy ra, cô ra sức lắc đầu, cố không suy nghĩ nữa, cô sẽ quên được, bất kể có lâu thế nào đi chăng nữa
Đến
thành phố S, trước tiên Thương Tịnh tìm tạm một nhà trọ để dừng chân,
sau đó lập tức lên mạng tìm một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng
khách gần bệnh viện để thuê, cô để cha mẹ nghỉ ngơi còn mình thì liên
lạc với chủ nhà để tới xem xét, đồng thời bắt đầu gom góp tiền bạc, thậm chí cô còn thầm vay tiền ngân hàng, bởi vì cô đã đoán trước, số tiền
dùng để chữa bệnh đối với gia đình cô, tuyệt đối là một con số trên
trời.
Buổi tối hôm đó, cả nhà bọn họ dọn vào căn nhà hai
phòng ngủ một phòng khách, lúc xe bus đi ngang qua khu chung cư của Cố
Thùy Vũ, trái tim của cô không nhịn được khẽ nảy lên, tâm trạng phức tạp khiến cho cô khó có thể khống chế được nét mặt.
Hôm sau,
bọn họ lại tới bệnh viện để kiếm tra một lần nữa, bà Thương nằm trên
giường bệnh, Thương Tịnh để cho ông Thương ở bên cạnh bà, còn mình đi
hỏi thăm kết quả, bác sĩ Văn Tiến chính là chuyên gia mà Cố Thùy Vũ đề
cử, ông ta rất có trách nhiệm, giải thích rõ ràng các số liệu trong tay
với Thương Tịnh, Thương Tịnh kiên nhẫn nghe, cuối cùng, cô quyết định
hỏi ông một vấn đề mà mình sợ hãi nhất, "Nếu vậy, bệnh của mẹ tôi có thể cứu chữa không?"
Bác sĩ Văn dừng lại, cân nhắc từ ngữ,
"Tuy bệnh của bác gái đã vào giai đoạn cuối nhưng nếu có thể trị liệu ổn thỏa thì vẫn có một tia hy vọng"
"Xác suất thành công là bao nhiêu?" Cô truy hỏi
"Việc này.... tôi quả thực rất khó nói, thế nhưng hành sự tại nhân, tôi sẽ cô gắng hết sức, gia đình cũng toàn lực phối hợp với chúng tôi, hy vọng,
lúc nào cũng sẽ có"
Thương Tịnh biết ông ta đang khéo léo
bày tỏ, cô hít sâu mấy lần, nhắm mắt, cố gắng duy trì sự bình tĩnh hỏi,
"Vậy, tiền viện phí..."
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chốc nữa sẽ cótá báo cho cô"
"Không, điều tôi muốn hỏi là nếu có thể trị khỏi, thì phải tốn khoảng bao nhiêu tiền?"
"À, bệnh này thuộc dạng khó chữa, thuốc men cơ bản đều nhập từ nước ngoài,
phí hơi đắt một chút, chắc cũng phải vài chục vạn, nếu trong đợt điều
trị hoàn toàn dùng những thứ tốt nhất thì chắc phải tốn bảy tám chục vạn đấy"
Thương Tịnh đã chuẩn bị trước tâm lý, nên cũng không sốc lắm, cô tiếp tục hỏi, "Có thể...có những phương pháp trị liệu khác
hay không, chúng tôi, có lẽ nhất thời không thể có nhiều tiền tới vậy"
"Ồ?" Bác sĩ Văn có phần kinh ngạc, ông ta nhìn hồ sơ, hỏi, "Cô không phải là người thân của thị trưởng Cố hay sao?"
Thương Tịnh ngừng lại, nói, "Không phải, tôi không có quan hệ gì với ngài ấy"
Bác sĩ Văn hơi khó xử, thị trưởng Cố đã nhắn qua điện thoại với ông ta
rằng, nếu có người bệnh tên Đổng Hồng, con gái là Thương Tịnh tới thì
tất cả phí điều trị anh sẽ gánh vác hết, nhưng sao cô gái này lại nói
không quen biết thị trưởng Cố?
"Bác sĩ Văn, vất vả cho ngài rồi, tình hình vợ tôi..." Ông Thương gõ cửa, bước vào
Văn Tiến nói, "Tôi đã nói sơ qua với cô Thương rồi, mọi người bàn bạc chút
đi. Trước Tiên tôi sẽ làm một vài trị liệu thông thường đơn giản cho bà
nhà đã"
"Được, làm phiền bác sĩ"
Đợi bác sĩ
Văn ra ngoài, Thương Tịnh tóm tắt cho ông Thương rõ tình huống, ông
Thương im lặng, đi ra ngoài, đốt một điếu thuốc, rồi ngồi một chỗ không
hề nhúc nhích hút. Thương Tịnh ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang,
khuôn mặt vùi vào giữa lòng bàn tay, nghe từng tiếng hít thở ẩm ướt của
bản thân, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng. Rõ ràng cô phải tìm một ai đó
để vay tiền, nhưng tại sao nghĩ mãi mà cũng không có ai vậy?
Đột nhiên, một bóng người đứng chắn trước mặt cô, cô không hề động đậy, tới khi bóng người kia mãi cũng không dời đi thì cô mới chậm rãi ngẩng đầu
lên, cô híp mắt nhìn người đàn ông đứng ngược sáng trước mặt mình.