Editor: Vy Vy 1505
Trong lòng Kỷ Tường rung mạnh, nhưng khoảnh khắc liền khôi phục bình
tĩnh, ông ta rũ mắt: “Ta không biết ngươi nói gì.” cũng sẽ không nói gì.
“Ta biết ông trung thành và tận tâm, nguyện ý vì chủ tử mà chết, ta sẽ không dụng hình với ông.”
Hứa Trì cũng không vô nghĩa, vỗ vỗ tay: “Người nhà của ông đều ở trên
tay ta, nếu ông nguyện ý cùng bọn họ xuống suối vàng, vậy không cần
nhiều lời.”
Kỷ Tường có thể trở thành tâm phúc của Lâm Giang Hầu, qua tay rất nhiều
bí mật, không thể thiếu đầu óc, trung tâm và nghị lực. Nếu không, chỉ
với tình nghĩa cùng lớn lên với chủ tử không đủ để ông ta đạt được địa
vị hiện giờ.
Đối phó loại người này, thủ đoạn tầm thường là vô dụng, bởi vậy dưới
tình huống chưa nắm được nhược điểm của đối phương, Cao Húc sẽ không ra
tay.
Hiện giờ đã nắm được nhược điểm, chiêu số bình thường cũng không cần, trực tiếp đánh vào chỗ yếu hại là được.
Hứa Trì vỗ vỗ tay, người nhà Kỷ Tường bị áp lên, cha mẹ già, thê tử, còn có hai trai hai gái bốn đứa bé.
Người lớn và đứa bé biết tình huống không tốt, bị ném xuống đất gắt gao dựa vào nhau, ánh mắt hoảng sợ run bần bật.
Con trai út của Kỷ Tường chỉ mới sáu tuổi, bị ngã đau đớn. Hoàn cảnh âm
trầm làm hắn sợ hãi, hơn nữa nhìn phụ thân bị trói trên cọc gỗ, hắn
không nín được “Oa” một tiếng gào khóc.
Mẫu thân hắn Khâu thị lập tức duỗi tay, che miệng hắn lại, thấp giọng khuyên dỗ đe doạ.
Nhưng đứa con nít nhất thời khó dỗ dành, kêu khóc rầu rĩ vang lên, đặc biệt rõ ràng trong thạch thất yên tĩnh.
Lúc phi thường dùng thủ đoạn phi thường.
Hứa Trì vẫy vẫy tay, lập tức có hai ám vệ áo đen bước ra khỏi hàng, mặt không biểu tình đi đến chỗ người Kỷ gia.
Người Kỷ gia hoảng sợ, liên tục rụt về phía sau.
Hai ám vệ không chút nào nương tay, cúi người, mỗi ám vệ bắt một người,
vừa vặn bắt lấy lão phụ thân của Kỷ Tường và con trai út còn đang kêu
khóc.
“Nương!”
Bé trai sợ hãi quay đầu lại, tay nhỏ lung tung xô đẩy: “Đừng mà, tổ mẫu, tổ phụ!”
Đứa bé này là thịt đầu quả tim của người Kỷ gia, người lớn trẻ nhỏ cũng không rảnh lo sợ hãi, lập tức tiến lên muốn giành về.
“Xoát xoát xoát” vài tiếng, lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, hai ám vệ đứng
trang nghiêm bên kia động, trường đao chói lọi lóe hàn quang, lập tức
quơ qua hai nơi đang dây dưa.
Người Kỷ gia theo bản năng rút tay về, nháy mắt, tiểu nam hài đã bị kéo
ra ngoài. Ám vệ cầm đao lẳng lặng đứng thẳng, ánh mắt không gợn sóng,
không chút nghi ngờ, nhóm người trước mắt có dị động, bọn họ sẽ lập tức
ra tay.
Ngắn ngủi một lát, ông cháu hai người đã bị cột trên cọc gỗ, một ám vệ
xách lên khối bàn ủi thiêu hồng, đi tới chỗ Kỷ tổ phụ trước.
“Ông nghĩ cho kỹ, rốt cuộc là chủ tử quan trọng hay là người nhà quan trọng.”
Hứa Trì vẫn luôn mắt lạnh nhìn, lúc này thấy Kỷ Tường rốt cuộc bình tĩnh không được, trên mặt lộ ra nôn nóng, mới nhàn nhạt nói chuyện.
Một câu này giống như ánh sáng soi đường, nháy mắt làm người Kỷ gia
hoang mang lo sợ tìm được phương hướng. Mẹ già của Kỷ Tường ngồi dưới
đất, khóc ròng nói: “Con à, bọn họ muốn biết cái gì, con liền nói cho
bọn họ đi!”
“Chẳng lẽ con muốn trơ mắt nhìn cha con và con trai nhận hết khổ hình mà chết sao?” Trong lòng Kỷ tổ mẫu, chủ cũ quan hệ đến tiền đồ của con
trai tất nhiên quan trọng. Nhưng như thế nào cũng không quan trọng bằng
chính mình người một nhà.
Lão phụ nhân tóc hoa râm, vẻ mặt đầy nước mắt thấy con trai không hé
răng, đấm mặt đất khóc ròng: “Con nói ta sinh con đến tột cùng có tác
dụng gì, là sinh một đầu họa liên lụy cả nhà sao?”
Mẫu thân vợ con kêu khóc thảm thiết, khối bàn ủi đỏ bừng kia càng ngày
càng đến gần mục tiêu, con trai út khóc la đặc biệt thê lương, đáy mắt
Kỷ Tường giãy giụa càng ngày càng nặng.
Lúc này, cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà tới.
“Ông không nói cũng không sao, dù sao tâm phúc bên cạnh Lâm Giang Hầu
cũng không phải chỉ có một mình ông.” giọng Hứa Trì không cao, lại phá
lệ rõ ràng giữa tiếng khóc nháo: “Những người khác có lẽ không biết
nhiều bằng ông, nhưng luôn sẽ có người chịu nói.”
“Chúng ta có rất nhiều thời