Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 7


trướctiếp

Đương triều Hoàng Thái tử ở tại Thanh Ninh Cung, bắt đầu từ hai ngày trước, Thanh Ninh Cung thường xuyên có thái y ra vào.

Hoàng Thái tử Cao Húc bệnh cũ tái phát, đã nằm trên giường đã hai ngày.

Nói đến bệnh cũ của Thái tử, gần như mỗi người đều phải tiếc hận một phen.

Thái tử khiêm cung nhân hậu, có tài trị quốc, quả thật là một vị quân chủ anh minh tương lai. Chỉ tiếc lúc nguyên hậu mang thai bị động thai khí, từ lúc sinh ra Thái tử đã suy yếu, điều dưỡng nhiều năm tuy có khá hơn, nhưng thân thể vẫn không cường tráng, thường xuyên tái phát bệnh cũ.

Rất nhiều triều thần vô cùng đau đớn, hận không thể thay hắn chịu khổ.

Thái y viện viện chính Lưu thái y, nhiều năm qua phụ trách điều dưỡng thân thể Thái tử, lúc này không làm khó được ông, lão thái y râu tóc hoa râm cẩn thận bắt mạch, vui vẻ nói: “Hôm nay điện hạ tốt hơn không ít, lại uống thuốc mấy ngày liền có thể xuống giường.”

Nói xong, ông viết phương thuốc, cung nhân vội vàng đi bốc thuốc nấu.

“Thân thể điện hạ bình phục, bệ hạ biết được chắc sẽ rất an ủi.”

Nói chuyện chính là một thái giám trung niên, ông mặc trang phục nội giám màu đỏ sậm thêu mãng văn, tay cầm phất trần, giọng nói bén nhọn, đối mặt Thái tử mà vẻ mặt vẫn rất tự nhiên.

Vị này chính là Tôn Tiến Trung, thái giám tổng quản Càn Thanh cung, là tâm phúc của Xương Bình Đế, ông ta phụng lệnh Hoàng đế tới thăm hỏi Thái tử.

Ít nhất, mặt ngoài là như thế. Khi Tôn Tiến Trung nói chuyện, đôi mắt không lớn tinh tế đánh giá người trên giường, thấy tuy biểu tình Cao Húc hiền hòa trước sau như một, nhưng sắc mặt tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, chính là vẻ mặt có bệnh, ông ta yên tâm, cười nói: “Sáng nay bệ hạ mới hạ thánh chỉ, ban hôn cho điện hạ, điện hạ liền tốt lên. Xem ra, quả nhiên giống như Hoàng hậu nương nương nói, bát tự của Kỷ đại tiểu thư vô cùng có lợi cho điện hạ.”

“Long ân của phụ hoàng, thời thời khắc khắc cô đều ghi nhớ trong lòng.” Cao Húc lộ vẻ cảm kích, ôm quyền, có vẻ vạn phần vừa lòng với Thái tử phi tương lai: “Hai ngày qua cô không thể phân ưu với phụ hoàng, mong rằng Tôn tổng quản khuyên giải nhiều hơn, đừng để long thể lao lực quá mức.”

“Điện hạ hiếu tâm, nô tài sẽ bẩm báo bệ hạ, bệ hạ chắc sẽ vô cùng cao hứng.” Tôn Tiến Trung giơ giơ phất trần.

Kỳ thật, với tính tình Xương Bình Đế, khẳng định sẽ không vì triều chính mà làm lụng vất vả quá mức, cũng sẽ không bởi vì Thái tử hiếu tâm mà cao hứng, nhưng hai người nói chuyện lại vạn phần tự nhiên, phảng phất cả hai nói chính là sự thật.

Cao Húc che miệng, ho khụ hai tiếng: “Tôn tổng quản đứng hồi lâu, hay là ngồi xuống nói chuyện.”

Cho dù là đương triều Thái tử, cũng vô cùng khách khí với tâm phúc này của Hoàng đế, nhưng Tôn Tiến Trung lại cười tủm tỉm xua tay, cự tuyệt: “Nô tài xin phép không ngồi, bên cạnh bệ hạ còn cần nô tài, nô tài phải trở về hầu hạ.”

Cao Húc gật đầu, ôn hòa cười: “Tôn tổng quản là người tài giỏi, thường nhiều việc.” Hắn phân phó: “Trương Đức Hải, mau tiễn Tôn tổng quản.”

Trương Đức Hải chính là thái giám tổng quản Thanh Ninh Cung, tâm phúc hạng nhất của Thái tử, hắn vẫn luôn đứng hầu trước giường, nghe vậy lập tức vâng dạ, ân cần tiễn Tôn Tiến Trung ra cửa.

Đợi tiễn đi Tôn Tiến Trung, Trương Đức Hải lại vào nội điện, lập tức rót cho chủ tử chung trà ấm: “Điện hạ, ngài uống trước chung trà.”

Cao Húc uống liên tiếp hai chung trà mới giải khát. Trương Đức Hải tiếp nhận chung trà, thấp giọng oán giận: “Tên họ Tôn này thật là, sao hôm nay tới trễ như vậy, làm hại điện hạ cả ngày không uống nước.”

Đúng vậy, từ sáng sớm đến bây giờ Cao Húc chưa uống tí nước nào, để cho môi nhìn khô ráo một tí, vẻ mặt có bệnh càng thật hơn, để Tôn Tiến Trung nhìn không ra chút sơ hở nào.

Không sai, Cao Húc đang gỉa vờ bệnh.

Hắn xác thật thân thể hơi suy yếu từ trong bụng mẹ, nhưng nhiều năm điều dưỡng, sớm đã khỏe hoàn toàn, mấy năm nay lặp lại “bệnh cũ tái phát”, chẳng qua là làm cho phụ hoàng an tâm mà thôi.

Xương Bình Đế không chỉ có năng lực hữu hạn, thậm chí ông ta có chút ngu ngốc, chỉ là đế vương nên có cảm giác nguy cơ, lại muốn mặt mũi, phía dưới có một người thừa kế có khả năng như vậy, đủ để cho cuộc sống hàng ngày ông ta khó an ổn.

Hoàng đế không anh minh, cho nên càng thêm để ý quyền to, bộ phận lớn quân quyền chính quyền đều nắm trong tay ông, một khi ông cảm thấy Thái tử uy hiếp vượt qua điểm mấu chốt, Cao Húc sẽ lập tức đối mặt bi kịch.

Cao Húc hiểu rất rõ, lúc này, hắn cần một nhược điểm thực rõ ràng.

Đồng thời hắn còn biết, mẫu hậu mình mất sớm, một đảng Kỷ Hoàng hậu hiềm nghi rất lớn, hắn cần thiết bắt lấy thế lực quyền bính, ngồi vững chắc vị trí Hoàng Thái tử.

Vì thế, Cao Húc không thể để lộ ra thân thể bình phục, chứng suy nhược đã hết, ngược lại “bệnh tình” còn tăng thêm vài phần, đặt nhược điểm thật lớn ở trước mặt Xương Bình Đế, làm đối phương an tâm.

Trên thực tế, đối mặt một Thái tử suy nhược, mặc dù hắn thực có khả năng, Xương Bình Đế cũng hơi yên tâm, ông lại nâng đỡ một đảng Kỷ Hoàng hậu, làm hai bên chế hành lẫn nhau, ông có thể an ổn ngồi trên long ỷ.

Trong lòng Cao Húc biết rõ, những năm gần đây, hắn vẫn luôn sắm vai một Thái tử thân thể suy yếu, Lưu thái y là người của hắn, nửa điểm sơ hở không lộ.

“Điện hạ, nô tài hầu hạ ngài rửa mặt nhé?”

Sở dĩ mặt Cao Húc có thể tái nhợt, là bởi vì bôi một tầng thuốc mỡ vô vị thật dày, khẳng định sẽ không thoải mái, hôm nay Tôn Tiến Trung rời đi đã là giờ Thân, Trương Đức Hải thấy sắc trời không còn sớm, liền muốn múc nước hầu hạ chủ tử rửa mặt.

“Không, trước không cần.” Cao Húc cự tuyệt, diễn kịch diễn nguyên bộ, không thể nhất thời sơ sẩy mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nếu sắc trời không còn sớm, cũng không kém một chút này.

Tôn Tiến Trung rời đi, trong nội


trướctiếp