Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 58


trướctiếp

ditor: Vy Vy 1505

Trên đài cao giữa đại điện, một mỹ cơ nhẹ nhàng múa, Xương Bình Đế quan sát một hồi, cảm thấy không tận hứng lắm, liền vung tay lên, để tân sủng Liễu Cơ lên sân khấu hiến một màn vũ đạo.

Trên thềm ngọc Hoàng hậu mắt lộ vẻ trào phúng, ngay cả nữ tử đàng hoàng bình thường cũng sẽ không ca múa trước mặt mọi người huống chi là nữ nhân của Hoàng đế, có thể thấy được trong cảm nhận của Xương Bình Đế, Liễu Cơ chỉ là một món đồ chơi thôi.

Chuyện này Liễu Cơ cũng không biết rõ ràng, nàng hứng thú bừng bừng phụng chỉ lên đài, chọn làn điệu nhiệt liệt, tay áo dài vung lên, liền độc múa.

Nàng từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm hoa khôi kỹ viện, vừa biết chữ vừa có thể nhảy múa cũng biết hát, chỉ là lễ nghi quy củ không biết chút nào. Giờ phút này nàng mặc một bộ cung váy lụa hồng, mỏng như cánh ve, cơ thể uốn éo kịch liệt theo vũ đạo.

Nói thật, vũ đạo của Liễu Cơ phi thường không tệ, ngôn ngữ cơ thể biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, rất xứng với ngực to mông phì eo nhỏ, mảng lớn da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, có thể nói là câu hồn người.

Chẳng qua, thân phận của nàng là nữ nhân của Hoàng đế, vậy rất xấu hổ.

Kỷ Uyển Thanh liếc mắt đối diện, vẻ mặt Cao Húc không biến đổi, chỉ để ý rượu trong ly, mà các hoàng tử còn lại và triều thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, toàn quay ánh mắt đến nơi khác.

Nàng âm thầm cười, chính mình là nữ, không có cố kỵ.

Kỷ Uyển Thanh thuần túy xem diễn, hứng thú bừng bừng, thậm chí còn có thể bình luận hai câu trong lòng, nhưng trong cảm nhận của người khác thì chính là khó có thể chịu đựng.

“Thật là không có thể thống!”

Trong lúc Liễu Cơ múa kịch liệt cũng không quên dùng ánh mắt câu triền Hoàng đế trên thềm ngọc, Xương Bình Đế lại cảm thấy rất mới lạ, lớn tiếng khen hay, giao lưu ánh mắt với nàng.

An Nhạc đại trưởng công chúa ngồi một bên nhíu mày nhịn rồi lại nhịn, chung quy thấp thấp nói một câu: “Bậc này nữ tử, sao có tư cách vào cung phụng dưỡng quân vương?”

Bà ngồi không yên, lập tức đứng lên rời tiệc, được cung nhân hầu hạ đi về thiên điện thay quần áo.

Có người dẫn đầu, mấy phụ nhân bảo thủ và các lão thần sớm như đứng đống lửa, như ngồi đống than cũng mượn cơ hội rời tiệc như xí, cự tuyệt tiếp tục ở lại.

Yến hội có người lui ra sửa sang lại, thật là chuyện bình thường. Nhưng vì càng nhiều người không dám làm Hoàng đế mất hứng, nên biến hóa lượng người trên đại điện cũng không lớn.

Nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng hai người trên đài. Thật vất vả, Liễu Cơ dừng múa, Xương Bình Đế thực vừa lòng, giơ tay sai người thưởng.

Cuối cùng nàng còn vứt mị nhãn mới hạ đài, lui về chỗ ngồi.

Nếu nàng đi xuống, liền có ca múa gánh hát một lần nữa chuẩn bị, nhìn dáng vẻ khôi phục bình thường, không ít người âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng một đám vũ cơ này rốt cuộc không thể lên đài, bởi vì lúc này, có tiểu thái giám vào điện bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, quan chưởng quản khu vực săn bắn Thừa Đức bên ngoài muốn cầu kiến.”

Tim Hoàng hậu đột nhiên đập nhanh hơn một phách, bà nhanh chóng liếc mắt về phía ghế của các hoàng tử, lại không dấu vết dời đi tầm mắt.

Trần Vương không thích huyết tinh, sớm một bước lấy cớ thay quần áo rời tiệc, Ngụy Vương lại an tọa, mẹ con hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Tâm tình Hoàng đế rất tốt, đã thành công một nửa.

Quả nhiên, Xương Bình Đế vung tay lên: “Kêu ông ta tiến vào.”

Hoàng đế vẫn có chút ấn tượng với người này, dù gì mỗi năm Phương Đình đều hao tổn tâm huyết, bắt được cũng đủ hùng lộc trưởng thành hiến cho ông ta.

“Tuyên quan chưởng quản khu vực săn bắn Thừa Đức Phương Đình vào yết kiến!”

Truyền xướng thái giám báo ra ngoài không bao lâu, một nam nhân trung niên mặt dài cằm nhọn, râu như râu dê vào điện.

Phương Đình một thân quan bào chỉnh tề màu xanh lá, cung kính hành đại lễ, tâm tình Xương Bình Đế không tệ, kêu đứng dậy, cười nói: “Phương Đình a, khanh không xử lý khu vực săn bắn cho tốt, cầu kiến trẫm làm chi?”

“Khởi bẩm bệ hạ.”

Phương Đình cung kính chắp tay, vội không ngừng lấy lòng nói: “Nhờ hồng phúc của bệ hạ, năm trước đến nay mưa thuận gió hòa, khu vực săn bắn nước đất tốt tươi, cây rừng tươi tốt, chim quý mãnh thú càng ngày càng nhiều.”

Ông ta trước chụp mông ngựa một phen, sau đó mới vào chính đề: “Năm rồi hùng lộc trưởng thành chất lượng tốt chỉ tầm hơn hai mươi, năm nay lại có hơn năm mươi, có thể thấy được là bệ hạ ơn trạch thiên hạ. Vi thần không dám trì hoãn, cả gan dâng cho ngự tiền.”

Chức quan của Phương Đình không lớn, vốn dĩ không dám góp mặt ở cung yến, nhưng trong lúc vô ý một cấp dưới nhắc tới, nói bệ hạ cực thích vật ấy, nếu dâng cho ngự tiền, nói không chừng có khen thưởng lớn.

Khen thưởng lớn đương nhiên là thăng chức. Phương Đình nhậm chức ở khu vực săn bắn đã bảy tám năm, sớm nỗ lực mưu hoa bò lên trên, lúc ấy vừa nghe, trong lòng liền động.

Dĩ vãng bởi vì hiến lộc phẩm chất tốt, được Hoàng đế triệu kiến một lần, ông ta biết rõ Hoàng đế yêu thích vật ấy cỡ nào, lời cấp dưới nói không phải không có lý.

Đương nhiên, Phương Đình cũng thực cẩn thận, trước tiên đã hối lộ số tiền lớn với người trong hành cung, nghe được gần đây tâm tình Xương Bình Đế cực tốt, mới dám đi cầu kiến.

Lúc này ông ta đánh cuộc chính xác, Hoàng đế quả nhiên mặt rồng mừng rỡ, vung tay lên, ngay tại chỗ thăng quan, ông ta lập tức thăng nhiệm Thái Bộc Tự tự thừa.

Thái Bộc Tự là quản ngựa, tự thừa là tòng lục phẩm, tuy chức quan không lớn, nhưng lại là kinh quan, không cần lại nghẹn ở Thừa Đức, đã thành một trong những quan viên thuộc lục bộ.

Phẩm cấp không thay đổi, nhưng tính chất đã tăng vọt.

Phương Đình vui mừng quá đỗi, vội khấu tạ long ân, cuối cùng, ông ta còn lấy lòng mà nói một câu: “Hơn năm mươi con hùng lộc, sau khi bắt trở về, đã tỉ mỉ liệu lý một đoạn thời gian, đúng là lúc khí huyết cực vượng, bệ hạ có thể dùng ngay.”

Không ít người biết Xương Bình Đế thực thích máu lộc sống.

“Tốt!”

Kỳ thật một mình Hoàng đế không thể nào dùng hết hơn năm mươi con hùng lộc, ông ta say rượu mặt đỏ, thích thú đang cao, lập tức phân phó: “Một khi đã như vậy, bên kia dắt mấy con tới, lấy máu ngay tại chỗ, trẫm và chư vị ái khanh cùng nhau dùng.”

Xương Bình Đế vừa nói ra, Hoàng hậu ánh mắt khẽ nhúc nhích, ý mừng chợt lóe rồi biến mất.

Thành!

Đến tận đây đã thành dương mưu, Hoàng đế ban máu lộc ngay tại chỗ, ai dám không uống? Bà sớm đã bố trí an bài sau đó thỏa đáng.

Máu lộc tươi sống chính là xuân dược cực mạnh lại không có tác dụng phụ đối với Cao thị nam tử, có người cực kỳ yêu thích cực đoan vui sướng mất khống chế, mà có người lại vạn phần chán ghét.

Xương Bình Đế là người yêu thích, mà Cao Húc lại là người cực kỳ chán ghét.

Không giống Hoàng đế trong mắt ẩn ẩn hiện ra phấn khởi, ý cười ôn nhuận vạn năm bất biến bên ngoài của hắn rốt cuộc thu lại, rũ mắt, che khuất khói mù.

Một lát, hắn nâng mắt, xa xa nhìn về phía Kỷ Uyển Thanh.

Tầm mắt Kỷ Uyển Thanh vừa vặn xẹt qua hắn, ánh mắt hai người giao triền một lát, nàng phát hiện ánh mắt hắn thực phức tạp, hình như có chút không vui.

Nàng thực kinh ngạc, Cao Húc ngụy trang thực tốt, sao lại đột nhiên như vậy.

Nhưng dù sao lòng dạ hắn cũng đủ sâu,


trướctiếp