“Con cho rằng nhị thẩm đã dốc hết sức lực vì chuyện của con, hôn sự của
tiểu muội không cần nhị thẩm nhọc lòng.” Kỷ Uyển Thanh vừa nói, trong
phòng đột nhiên yên tĩnh.
“Tĩnh Bắc Hầu phủ dưỡng dục chúng ta nhiều năm, hiện giờ trong phủ không bằng lúc trước, làm nữ nhi Kỷ gia, tất nhiên nên ra một phần sức lực bé nhỏ.”
Kỷ Uyển Thanh hơi hơi cong môi, lộ ra ý cười trào phúng, nàng nhàn nhạt
nói: “Chỉ là phụ thân con vì chống đỡ nước nhà mà hy sinh, hiện giờ trên đời chỉ còn hai điểm cốt nhục, tính tình tiểu muội con nhu nhược, mong
rằng tổ mẫu săn sóc nhiều hơn.”
Nói xong, nàng trực tiếp chuyển ánh mắt về phía Hà thái phu nhân ngồi bên trên, vẫn luôn trầm mặc không nói.
Tào thị làm người có chút xuẩn mà thích cãi láo, nói chuyện với loại
người này rất mệt, Kỷ Uyển Thanh hy vọng dứt khoát lưu loát giải quyết
chuyện này, mấy câu nói đó đều là nói cho Hà thái phu nhân nghe.
Nàng nói nửa lộ nửa che, ý lại rất rõ ràng, bản thân mình biết rõ trong
phủ và Hoàng Hậu có mưu tính, muốn nàng phối hợp cũng không phải không
thể, nhưng điều kiện chính là trong phủ không được nhúng tay hôn sự của
Kỷ Uyển Tương.
Ánh mắt Kỷ Uyển Thanh vô cùng kiên định, tuy nàng thế cô lực yếu, nhưng
nếu thật liều mạng phản kháng bằng bất cứ giá nào, cũng thực dễ dàng.
Nếu đã không thể thoát khỏi bàn tay Kỷ Hoàng Hậu, vậy liền đơn giản lợi
dụng bà ta. Lợi lớn lợi nhỏ, cái nào nặng cái nào nhẹ, nói vậy thái phu
nhân có thể ước lượng rõ ràng.
Hiện giờ tình thân đã không dùng được, vậy trực tiếp bàn ích lợi đi, nếu tỷ muội hai người đều không thể sống tốt, còn cần cố kỵ gì nữa, cùng
lắm thì đi theo cha mẹ huynh trưởng thôi.
Mặt mày Kỷ Uyển Thanh vốn có năm sáu phần tương tự phụ thân, đặc biệt
ánh mắt rất giống, trong nháy mắt thái phu nhân hoảng hốt, giống như
nhìn thấy con trưởng vô cùng có chủ kiến, là niềm tự hào của bà đang
đứng trước mắt.
Bà lập tức hoàn hồn, gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, việc này cứ từ bỏ đi.”
Hà thái phu nhân làm hầu phu nhân mấy chục năm, ánh mắt sắc bén, nếu
trưởng tôn nữ đã bất chấp mọi giá, bà cũng nhanh chóng quyết định, không đợi Tào thị nói chen vào, liền làm chủ.
Chưa kể tới lúc nãy bà không đáp ứng Tào thị, chỉ cần so sánh hai người, đương nhiên Kỷ Hoàng Hậu quan trọng hơn nhiều.
Hà thái phu nhân chuyển tầm mắt về phía Tào thị, trực tiếp mệnh lệnh:
“Việc này hủy đi, nếu không, để con gái con gả qua cũng được.”
Tào thị căm giận, nhưng bà rốt cuộc sợ hãi mẹ chồng, nửa ngày mới không
cam lòng ứng, bộ dáng từ ái giả vờ ngày xưa đã không còn mảy may, hung
hăng trừng mắt liếc Kỷ Uyển Thanh.
Mười mấy năm qua thật không nhìn ra, đứa cháu gái này còn có năng lực như vậy.
Kỷ Uyển Thanh cũng không thèm để ý, nếu đã trở mặt, này đó đều không sao cả, nàng được Hà thái phu nhân đồng ý, rốt cuộc yên lòng.
Lúc này cần phải thừa thắng xông lên, Kỷ Uyển Thanh một khắc không
ngừng, lại nói: “Thưa tổ mẫu, lúc phụ thân còn trên đời, đã từng định
một cửa hôn nhân cho tiểu muội, hiện giờ đã mãn tang, vừa lúc để cho
tiểu muội xuất giá.”
Ánh mắt Hà thái phu nhân không dấu vết đánh giá nàng, cuối cùng gật đầu, nói: “Nếu là lúc phụ thân con còn sống đã định, vậy cứ làm theo lời con nói.”
Đến nỗi, bà một mực không đề cập đến chuyện bà biết hai nhà vẫn chưa trao đổi tín vật, Trịnh gia đã xuống dốc v,v...
Nói chuyện với người thông minh quả nhiên càng dễ dàng. Kỷ Uyển Thanh
mục đích đã đạt thành, nàng phảng phất giống như không có việc gì