Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 48


trướctiếp

Vương Trạch Đức làm người hào sảng đại khí, rất là quân tử. Ông ta và Kỷ Tông Khánh niên thiếu tương giao, chí thú hợp nhau, lại cùng lúc tòng quân, bắt đầu từ tiểu giáo úy leo lên.

Tư chất của ông ta không tồi, đã hơn rất nhiều người thường, đáng tiếc lại gặp một Kỷ Tông Khánh.

Kỷ Tông Khánh thiên phú kỳ giai, mưu trí siêu quần, kiêu dũng thiện chiến, chiến công tích lũy nhanh chóng, thực mau liền một mình đảm đương một phía, trở thành một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong quân.

Mấy chục năm, làm bạn bên một người như vậy, lúc ban đầu Vương Trạch Đức là khâm phục hâm mộ, chỉ là sau này không biết từ khi nào, khâm phục hâm mộ ẩn ẩn thay đổi vị.

Ba năm trước, nhất thời tà hỏa lên não, người liền si ngốc, ông ta làm ra chuyện đầu tiên trái với lương tâm.

Vương Trạch Đức vốn tính làm bạn tốt bại trận một lần, vấp phải suy sụp, ông ta có thể thuận thế leo lên. Đáng tiếc kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, hậu quả nghiêm trọng ngoài dự đoán.

Chỉ là lên thuyền tặc liền không thể quay đầu lại, ông ta chỉ có thể căng da đầu đi tiếp.

Kỷ Tông Khánh chết trận sa trường, đáng tiếc Vương Trạch Đức cũng không có chỗ tốt gì, trong lúc hỗn chiến ông ta bị chém đứt một tay, tất cả tâm tư đen tối đều thất bại.

Ông ta thực hụt hẫng.

Bình sinh lần đầu làm chuyện trái với lương tâm, gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, kỳ thật Vương Trạch Đức không thể yên tâm thoải mái, tà hỏa đi xuống, ông ta thực hối hận, đã từng một đoạn thời gian rất dài không thể yên giấc.

Ngoài hối hận còn có thật sâu bất an, bởi vậy khi con gái của bạn tốt viết thư nhắc tới việc này, ông ta lập tức hãi hùng khiếp vía, kìm nén không được.

Ông ta nôn nóng dạo bước trong thư phòng, hồi lâu, Vương Trung rốt cuộc đã trở lại.

Vương Trạch Đức vẫy lui Vương Trung, lập tức mở ra thư nhìn kỹ.

Nhị gia ước chừng hiểu rõ tâm tư của ông ta, tuy tìm từ nghiêm khắc, nhưng giữa những hàng chữ lại chỉ đúng trọng tâm, vừa lúc trấn an nỗi lòng nôn nóng của ông ta.

Trong lòng Vương Trạch Đức trấn định, đúng vậy, Kỷ Uyển Thanh không có chứng cứ không có nhân mạch, có lẽ nàng chỉ ngẫu nhiên nghe nói, khẳng định không thể khuy phá mấu chốt trong đó.

Ông ta trăm triệu không thể tự loạn đầu trận tuyến.

Vương Trạch Đức thở ra một hơi, buông thư từ, liền muốn tiêu hủy. Nhưng ông ta mới vừa nâng tay lên lại ngừng động tác.

Dĩ vãng vì cẩn thận, mỗi khi trao đổi thư từ với nhị gia, ông ta đều lập tức tiêu hủy, chẳng qua, hiện giờ lại ma xui quỷ khiến ngừng lại.

Vương Trạch Đức rũ mắt nhìn một lát, cuối cùng gấp lại thư, bỏ vào ám cách bên trong thư phòng.

Ông ta mới vừa đóng ám cách, liền nghe thấy bên ngoài Vương Trung giương giọng bẩm báo: “Hầu gia, thế tử gia tới.”

Đông Xuyên Hầu phủ thế tử Vương Cật, rời kinh đã gần ba năm, mấy tháng trước mới trở về.

Sở dĩ hắn rời kinh là vì chuyện có tiếp tục hôn ước với Tĩnh Bắc Hầu phủ hay không.

Vương phu nhân không muốn một bé gái mồ côi không cha không mẹ làm con dâu, chỉ là Vương Cật lại sớm ái mộ tiểu thanh mai, quyết chí không đổi, vì thế, mẹ con hai người bạo phát tranh chấp xưa nay chưa từng có.

Xưa nay hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, huống hồ hiếu đạo lớn hơn trời, Vương phu nhân tranh không lại con trai, cắn răng lấy chết tương bức, tuy hắn biết mẫu thân sẽ không thật sự tự sát, nhưng căn bản không thể làm gì.

Vương Cật bị kẹt ở hạ phong, hắn lại chưa từng hết hy vọng, đang muốn nghĩ cách vãn hồi. Không nghĩ tới việc làm của con trai lại làm Vương phu nhân cảm giác nguy cơ quá lớn, bà một khắc cũng không thể lại chờ, lập tức xem mắt một thiên kim khuê các, muốn đính hôn cho con.

Đương thời việc hôn nhân không cần bản thân thiếu niên nam nữ ra mặt đồng ý, có trưởng bối hai bên là đủ rồi.

Vương Cật tức giận lại bó tay không có cách nào, dưới cơn bạo nộ, đáp ứng lời đề nghị của quan trên, điều chức rời kinh thành, cũng lưu lại lời nói, nếu không có hắn đồng ý mà tự tiện đính hôn, cả đời hắn cũng không trở lại.

Vương phu nhân rốt cuộc không dám định ra việc hôn nhân, nhưng bà cũng không nhả ra, mẹ con giằng co kéo dài mấy năm, cuối cùng bà thỏa mãn tâm ý, Kỷ Uyển Thanh bị tứ hôn, Vương Cật vội vàng chạy về cũng chỉ có thể gặp nàng thoáng qua.

Vương Cật mong đợi bị vô tình tưới diệt, thiếu niên ngày xưa tinh thần phấn chấn bồng bột trở nên trầm mặc ổn trọng, ngược lại Vương phu nhân không dám bức bách hắn, e sợ lại dùng lực quá độ sẽ khiến hai mẹ con tăng thêm vết thương không thể chữa lành.

Dù sao Kỷ Uyển Thanh không có khả năng gả vào Vương gia, vậy là được.

“Thế tử gia.”

Hiện giờ Vương Cật nhậm chức ở cấm vệ quân, cách mấy ngày mới về phủ một chuyến, ngày này hắn mới vừa vào cửa, gã sai vặt bên người liền vội chạy tới.

“Chuyện gì?”

Gã sai vặt hạ giọng: “Thế tử gia, hôm nay Kỷ đại tiểu thư sai người lại đây.” Hắn biết tâm tư chủ tử, cũng không goi Kỷ Uyển Thanh là Thái tử phi.

“Kỷ đại tiểu thư?” Thái độ Vương Cật vốn không chút để ý lập tức biến đổi, nghiêng đầu nhìn gã sai vặt, gã sai vặt vội gật đầu.

“Hôm nay trước giờ cơm trưa, Kỷ đại tiểu thư phái người lại đây tìm hầu gia, người tới đúng là tiền Tĩnh Bắc Hầu phủ đại tổng quản Kỷ Vinh.”

Kỷ Vinh là người của Kỷ Uyển Thanh, mặc dù nàng gả vào Đông Cung, ông ta như cũ phụ trách xử lý rất nhiều của hồi môn sản nghiệp bên ngoài thay nàng.

Điểm này Vương Cật rất rõ ràng, hắn hô hấp hơi hơi dồn dập, lập tức xoay người, đi tới ngoại thư phòng.

“Phụ thân, nghe nói Thái tử phi sai người qua phủ?”

Vương Cật nói nghe là nghi vấn, thực tế lại rất chắc chắn, vừa vào cửa thỉnh an, liền lập tức hỏi phụ thân câu này.

Vương Trạch Đức nhíu mày, nhìn con trai nói: “Cật nhi, phụ thân biết tâm tư của con, nhưng con và nàng có duyên không phận, con cần phải nhớ, nàng là Hoàng Thái tử phi.”

“Con chưa từng quên.” bốn chữ ‘có duyên không phận’ này làm trong miệng Vương Cật nhiều vài phần chua xót.

Đã từng, hắn và nàng là có cơ hội có duyên có phận. Kỷ thúc phụ trọng thương hồi kinh, ba ngày sau mới qua đời, khi đó nàng còn chưa cần giữ đạo hiếu, hắn e sợ cho ngày sau có biến, từng thúc giục cha mẹ nhanh chóng định thân.

Chẳng những mẫu thân chết sống không muốn, mà phụ thân lại nói Kỷ thúc phụ trọng thương nằm trên giường, phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể phí công, việc hôn nhân ngày sau lại nói.

Khi đó vẻ mặt phụ thân nghiêm túc, hắn cũng cảm thấy chính mình không đúng, phải đợi Kỷ thúc phụ khỏe lại rồi tính, đè xuống không đề cập tới.

Sau đó, hắn mới biết được, Kỷ thúc phụ bị thương rất nặng, cho


trướctiếp