Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 43


trướctiếp

Editor: Vy Vy 1505

Ngụy Vương phi qua đời là trước giờ cơm trưa mới báo tang đến trong cung, làm trưởng tẩu, cho dù địa vị càng tôn quý hơn nữa, Kỷ Uyển Thanh vẫn phải đi một chuyến.

Vẻ mặt Hà ma ma không vui, nói thầm đen đủi.

Đen đủi hay không đều phải đi, ngày hôm sau, nàng thay đổi quần áo trắng trong đến Ngụy Vương phủ.

Người không ít, vẻ mặt mọi người bi thương, nhìn rất có vẻ tình ý chân thành.

Kỳ thật trong lòng mọi người biết rõ ràng vì sao Ngụy Vương phi “bệnh cấp tính qua đời”, chỉ là Hoàng đế không lên tiếng, liền đại biểu ngầm đồng ý.

Nếu Hoàng đế đều cam chịu, như vậy Ngụy Vương phi không phải chết bệnh cũng xem như chết bệnh, kinh thành không xuất hiện lời đồn đãi, nhà mẹ đẻ Ngụy Vương phi sắp tai vạ đến nơi cũng không dám có dị nghị, nhà cậu càng không cần phải nói.

Mọi người kỹ thuật diễn lợi hại, vẻ mặt trầm trọng, duy độc An Nhạc đại trưởng công chúa ngoại lệ.

Kỷ Uyển Thanh ngày hôm sau khi đại hôn yết kiến Hoàng đế, đã từng gặp An Nhạc đại trưởng công chúa một lần, vị này bối phận cao, rất nhiều chuyện đã không cần cố kỵ.

“Một đứa bé đang yên đang lành liền như vậy không còn.”

Kỷ Uyển Thanh đứng gần, ẩn ẩn nghe được đối phương than một câu như vậy. Nàng im lặng, An Nhạc đại trưởng công chúa bởi vì thân thể suy yếu, dưới gối cũng không có con, nói vậy cảm xúc sẽ càng sâu.

An Nhạc đại trưởng công chúa phiền muộn một lát, thu liễm cảm xúc, xoay người thấy nàng, liền nói: “Thái tử phi đại hôn không đủ một tháng, tới một lát bày tỏ tâm ý là được, sớm chút trở về đi.”

Kỷ Uyển Thanh cũng không muốn ở lâu, thuận thế theo đối phương cùng nhau đi ra ngoài, trước khi lên kiệu. An Nhạc đại trưởng công chúa quay đầu lại, nói một câu: “Thái tử là người có quy củ, chỉ cần con an phận thủ thường, sẽ có thể sống an nhàn.”

Chủ yếu là bà thương tiếc Thái tử, thấy xung quanh cũng không có người khác, liền dặn dò một câu.

Tuy Kỷ Uyển Thanh gần quan được ban lộc, nhưng kiến nghị này cũng là tốt cho nàng, nàng lãnh tâm ý, hơi hơi hành lễ nói: “Uyển Thanh cẩn tuân cô tổ mẫu dạy bảo.”

“Vậy là tốt rồi.”

Nói thêm nữa liền không đẹp, hai người phân biệt lên kiệu, từng người trở về.

Ngụy Vương phi qua đời cuối năm, vì để không ảnh hưởng hứng thú mừng năm mới của Xương Bình Đế, tang lễ tổ chức rất điệu thấp, quàn một đoạn thời gian, liền vội vàng hạ táng.

Đang trong không khí mừng năm mới, Xương Bình Đế liên tiếp áp suất thấp nhiều ngày rốt cuộc rẽ mây thấy trăng sáng, tiền triều hậu cung cũng không ai dám tìm xúi quẩy, chỉ một lòng trêu chọc, đẩy không khí đến tối cao.

Ngụy Vương phi như phù dung sớm nở tối tàn cố tình bị phai nhạt, nhưng Kỷ Uyển Thanh cũng không nhàn hạ cảm khái quá nhiều, từ trừ tịch đến nguyên tiêu, liên tiếp đại yến không gián đoạn, nàng mệt đến váng đầu hoa mắt, làm sao có dư tinh lực để ý cái khác.

Thật vất vả ra nguyên tiêu, không đợi nàng thở một hơi, Cao Húc ngã bệnh.

Bệnh này đương nhiên là giả bệnh, rốt cuộc năm trước năm sau bận rộn như vậy, nếu Hoàng Thái tử “thân thể suy yếu” lại tiếp tục bình yên vô sự, vậy sẽ chọc người khả nghi.

Thái tử bị bệnh, Thái tử phi đương nhiên phải lưu lại Thanh Ninh Cung hầu hạ, mặc kệ nàng có được sủng ái hay không.

“Điện hạ, làm phiền ngài.” Nếu không phải hắn, nàng còn không thể nghỉ một chút nào.

Kỷ Uyển Thanh bưng một chén thuốc đến trước giường, tùy tay để chén trên bàn nhỏ. Cao Húc diễn kịch diễn nguyên bộ, trong điện tràn ngập mùi thuốc chua xót, sắc mặt hắn tái nhợt, suy yếu dựa vào gối màu vàng nghệ thêu chữ phúc.

Nàng xem xét khuôn mặt tuấn tú của hắn, thuốc bôi trên mặt cực giống thật, nhìn không ra chút sơ hở nào, đương nhiên cũng dựa vào Thái tử điện hạ kỹ thuật diễn lợi hại.

Kỷ Uyển Thanh làm như hài lòng gật đầu, đúng là quen tay hay việc.

Nàng giống như nghiêm túc, thực tế mắt đẹp mang theo hài hước, Cao Húc hừ nhẹ một tiếng: “Hình như nàng rất cao hứng.”

Hắn mở cánh tay, nàng hiểu ý, lập tức ôm qua.

Tiểu phu thê ở chung hai tháng, hai người không có mâu thuẫn, cũng từ từ tiếp nhận đối phương, tình cảm tự nhiên mà tăng tiến, quan hệ hòa hợp.

Cao Húc cô độc một mình nhiều năm, hiện giờ nhiều thêm một thê tử, lúc ban đầu là phòng bị, hiện giờ lại dần dần hưởng thụ lạc thú trong đó.

Hắn liếc nàng: “Hửm?”

Âm cuối hơi cao, hình như mang theo một chút nguy hiểm, Kỷ Uyển Thanh rụt rụt cổ, vội lấy lòng cười: “Làm gì có?”

Đáp lại nàng, là Cao Húc một tiếng hừ nhẹ.

Tiểu phu thê thấp giọng nói mấy câu, liền có tiểu thái giám vội vàng tiến vào thông báo, nói Càn Thanh cung Tổng quản thái giám Tôn Tiến Trung tới, phụng khẩu dụ Xương Bình Đế, đến thăm Hoàng Thái tử.

Cái gọi là “thăm” có ý gì trong lòng lẫn nhau biết rõ ràng.

Tiểu phu thê lập tức tách ra, Cao Húc nằm xuống đắp chăn gấm, mà Kỷ Uyển Thanh thối lui đến gần rèm cửa nội điện, cách giường rất xa.

Hiện tại hai người đang trong phòng ngủ của Hoàng Thái tử ở tiền điện. Một lát, Tôn Tiến Trung liền tới rồi, ông ta là tâm phúc của Hoàng đế, mặc bào phục nội giám màu đỏ sậm thêu mãng văn, tay cầm phất trần, vừa vào cửa, trước tiên không dấu vết quét mắt trong nội điện.

Trong nhà tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, lư hương trong góc phun ra mờ mịt sương mù nhưng vẫn không áp được mùi thuốc chua xót.

Thái tử phi Kỷ thị hơi hơi cúi đầu, nàng không được Thái tử sủng ái, có thể vào nội điện đã thực không tệ, nhưng chỉ có thể đứng xa xa, cũng không dám đến trước giường.

Tôn Tiến Trung trước tiên hành lễ với hai vị chủ tử, Hoàng Thái tử Cao Húc đã được thái giám bên người nâng đỡ ngồi dậy, nghiêng nghiêng dựa vào gối, ông ta vội tiến lên ngăn cản: “Điện hạ, không được.”

“Tôn tổng quản phụng thánh chỉ của phụ hoàng tới thăm cô, cô có sức lực, làm sao có thể nằm trên giường không dậy?”

Trong miệng Cao Húc nói có sức lực, kỳ thật thực miễn cưỡng. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, sắc môi nhàn nhạt, mất đi ánh sáng, tuy tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm như ngày xưa, nhưng rõ ràng trung khí không đủ, nói xong còn ho khan vài tiếng, mới hoãn một chút.

Tôn Tiến Trung tinh tế đánh giá Thái tử nằm trên giường, từ đầu đến chân, từ thần thái đến giọng điệu động tác, một tia không bỏ sót.

Ừ, ông ta âm thầm gật đầu, năm trước năm sau làm lụng vất vả quá độ, Hoàng Thái tử “thân thể suy yếu” từ trong bụng mẹ chịu đựng không nổi, bệnh tình còn nghiêm trọng hơn chút so với dĩ vãng.

Tôn Tiến Trung yên tâm, trước tiên bày ra vẻ mặt quan tâm thăm hỏi vài câu, lại nói tiếp: “Điện hạ là tay trái tay phải của bệ hạ, không thể thiếu, điện hạ trăm triệu phải điều dưỡng thật tốt,


trướctiếp