Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 41


trướctiếp

Hiện giờ một đảng Kỷ Hoàng hậu đang bị vây trong khốn cục, Kỷ Uyển Thanh mới vừa tiếp nhận thế lực mật thám, liền phân phó chú ý nhiều hơn phương diện này.

Nhưng nàng không nghĩ là tin tức tới nhanh như vậy, sáng sớm hôm sau, Hà ma ma liền thu về một tờ giấy nhỏ.

“Nương nương, đây là Lưu bà tử mới vừa đưa qua.” Hà ma ma giao tờ giấy cho chủ tử, lại nói: “Ma ma vừa phân phó mấy cung nhân trong phòng trước giờ cơm trưa đều đi ra ngoài một chuyến rồi về.”

Cao Húc tín nhiệm làm Kỷ Uyển Thanh rất cảm động, chỉ là nàng vẫn hy vọng nhóm người này chỉ độc thuộc về chính mình, huống hồ Lưu bà tử đã ở Thanh Ninh Cung ngủ đông nhiều năm, nàng cũng không nghĩ tự nhiên đâm ngang.

Vì thế, khi Hà ma ma đề nghị lẫn lộn nơi phát ra tin tức, nàng liền thuận thế đáp ứng.

Dù sao có tin tức, nàng nửa điểm không giấu diếm Cao Húc là được.

Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận tờ giấy nhỏ, tập trung nhìn vào: “Nên bỏ mà không bỏ, ắt có hậu hoạn về sau. Vì nghiệp lớn, Quân Nhi, con phải biết nên lấy hay bỏ.”

Chữ viết trên tờ giấy thực bình thường thực qua loa, thậm chí phân biệt không ra là nam hay nữ, bút tích thực đủ tư cách của một thám tử, có lẽ bởi vì thời gian gấp, trên đó chỉ viết một câu như vậy.

Có thể đưa đến đây hiển nhiên là tin tức quan trọng, mà theo Kỷ Uyển Thanh biết, tên thật của Ngụy Vương chính là Cao Quân.

Người có thể gọi Ngụy Vương là Quân Nhi không nhiều lắm, thực rõ ràng, đây là Hoàng hậu nói với con trai lớn.

Kỷ Uyển Thanh mày đẹp nhíu lại: “Nên bỏ mà không bỏ, ắt có hậu hoạn về sau?”

Một đảng Kỷ Hoàng hậu gặp phải nguy cơ, muốn lập tức ra quyết định có lẽ liên quan vụ án Lương Chấn Hiên. Hơn một canh giờ trước nàng mới nghe nói, quan chủ thẩm Trương đại nhân đã bắt giữ vài nhân viên quan trọng trong sáu bộ.

Nguy cơ tăng lên, mẹ con Hoàng hậu chắc là suy nghĩ biện pháp muốn thoát khỏi việc này.

Nhưng có lẽ quyết định này có chút khó làm, bởi vậy Hoàng hậu mới có thể nói thế.

Còn về “Vì nghiệp lớn”, cái gọi là nghiệp lớn chỉ có thể là đế vương nghiệp lớn, kế hoạch đoạt đích.

Như vậy đến tột cùng là cái gì “lấy hay bỏ”?

Kỷ Uyển Thanh vừa sai người đi tiền điện mời Cao Húc, vừa xoay người ngồi xuống nhuyễn tháp, ngưng mi trầm tư.

Nếu đổi lại là nàng, nàng sẽ mau chóng phủi sạch quan hệ với đám người Lương Chấn Hiên, tranh thủ giảm tổn thất đến mức thấp nhất.

Bỏ tốt giữ xe, nói vậy sáng nay Trương Tiến vừa hành động, đám người Hoàng hậu cũng quyết định như vậy.

Nhưng Ngụy Vương không phải kẻ ngốc, có thể tham dự đoạt đích nhiều năm, cũng vẫn luôn được một đảng Kỷ hậu xem là người được chọn cho vị trí tân Thái tử, hắn tất nhiên biết quan hệ lợi hại, cần gì Hoàng hậu dặn dò riêng?

Đảo mắt, ấn đường Kỷ Uyển Thanh nhảy dựng.

Nàng nhớ tới Ngụy Vương phi.

Theo nàng biết, Ngụy Vương phi là cháu gái ruột của Lương Chấn Hiên, lúc trước Hoàng hậu ngàn chọn vạn tuyển mới chọn một con dâu như vậy.

Có một tầng như vậy, quan hệ hai bên muốn bẻ xả rõ ràng rất khó khăn.

Kỷ Uyển Thanh tim đập nhanh hơn, không phải đúng như nàng nghĩ chứ?

“Thanh Nhi, làm sao vậy?”

Nàng nghĩ quá mức nhập thần, Cao Húc vào cửa không cho người thông báo, nàng cũng không phát hiện.

Kỷ Uyển Thanh bị ý tưởng trong lòng làm cho sợ hãi, mùa đông khắc nghiệt, gương mặt trắng nõn thế nhưng bị kinh ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cao Húc ngồi xuống bên cạnh nàng, giơ tay dùng khăn lụa lau cho nàng, mày kiếm nhíu lại: “Nàng tinh tế nói cô, đừng kinh hoảng.”

Đang êm đẹp, Kỷ Uyển Thanh đột nhiên như vậy, lại liên tưởng nàng mới vừa tiếp nhận mật thám, lại là lần đầu sai người gọi hắn về phòng. Vì sao nàng kinh hoảng, trong lòng Cao Húc đã có điều suy đoán.

Đối với thê tử đã nạp vào dưới cánh chim, hắn tự nhiên có ý thức trách nhiệm, nếu xảy ra chuyện gì, không phải còn có hắn sao?

Bàn tay Cao Húc đặt trên eo nàng, vỗ nhẹ nhẹ trấn an.

Phu quân có trách nhiệm, Kỷ Uyển Thanh thực vừa lòng, nàng vội đưa tờ giấy qua: “Điện hạ, đây là tin tức sáng nay truyền tới.”

“Điện hạ, ngài nói lời này có ý gì.”

Cao Húc tiếp nhận tờ giấy rũ mắt đảo qua, cong môi cười lạnh một tiếng, mẹ con Hoàng hậu quả nhiên nhanh chóng quyết định, vừa thấy chuyện không tốt, dứt bỏ thực dứt khoát lưu loát.

Ánh mắt Kỷ Uyển Thanh lo sợ, hắn nhẹ nhàng thở dài: “Chính là đúng như nàng nghĩ.”

Muốn cắt đuôi cầu sinh, không thiếu được lập tức phủi sạch tất cả quan hệ với Lương Chấn Hiên. Nhưng có Ngụy Vương phi, chỉ sợ rất khó.

Hoàng gia ngăn nắp lượng lệ, là nhà tôn quý nhất trên đời. Chẳng qua, ở nơi ánh mặt trời không chiếu tới, nó có một mặt cực kỳ âm u.

Hoàng cung đại nội chưa bao giờ thiếu người chết, muốn một người “chết bệnh”, kỳ thật cũng không khó.

“Chẳng lẽ bệ hạ mặc kệ sao?” Kỷ Uyển Thanh run giọng hỏi.

Nàng biết chính mình hỏi một câu ngốc, nhưng lời nói đến bên miệng, nàng như cũ lựa chọn hỏi ra.

Kỷ Uyển Thanh một lòng như rớt vào hầm băng, trước kia nàng đã biết hoàng gia nước vừa sâu vừa đục, một khi tới thời điểm quan trọng, mạng người đê tiện giống như cỏ rác.

Chỉ là biết thì biết, tự mình trải qua lại là một cảm giác khác.

Nàng từng gặp mặt Ngụy Vương phi vài lần, tuy đối phương kiêu căng, cũng có chút miệt thị nàng, nhưng nàng không đến mức muốn nàng ta chết.

Mỹ nhân như đóa hoa tươi, được cha mẹ nuông chiều lớn lên, mới mười sáu mười bảy tuổi, đúng là lúc thanh xuân tươi sáng, hiện giờ lại……

Kỷ Uyển Thanh run rẩy, đều là con dâu hoàng gia, nàng có một loại cảm giác thỏ chết hồ thương.

Một đôi cánh tay hữu lực ôm nàng, ôm ấp rộng lớn ấm áp, hơi thở nam tính thuần hậu mà quen thuộc vây quanh, Kỷ Uyển Thanh có cảm giác dựa vào, nàng nhắm mắt đẹp, gắt gao ôm hắn.

Tay hắn vỗ nhẹ nhẹ, nàng nghe được Cao Húc thấp giọng trấn an: “Nàng đừng kinh hoảng, nàng không giống Ngụy Vương phi, nàng là Thái tử phi, Hoàng hậu có thể dùng một ít thủ đoạn làm khó nàng, nhưng cái khác, bà ta không dám.”

Kỳ thật, nếu không phải tình huống phi thường, Hoàng hậu cũng không dám trắng trợn táo bạo giết Ngụy Vương phi.

Con dâu hoàng gia, có thể nghĩ cách hãm hại, hạ độc, sinh bệnh… chết, nhưng bên ngoài vẫn phải bảo trì thể diện, nếu không hoàng gia uy nghiêm ở đâu?

Ngụy Vương phi quá bất hạnh, nàng có một cữu cữu như vậy, đã bị Xương Bình Đế chán ghét thật sâu.

Hơn nữa, nếu Hoàng đế cũng không tính toán từ bỏ Khôn Ninh Cung, hành động này của mẹ con Hoàng hậu chính là bình ổn một phần lửa giận của ông ta.

Theo Cao Húc phán đoán, lần nữa nâng đỡ một thế lực chống lại Đông Cung


trướctiếp