Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 27


trướctiếp

Khôn Ninh Cung canh giữ chặt chẽ, Thanh Ninh Cung cũng thế, Hoàng hậu hao hết tâm tư mới thành công xếp vào một người.

Thám tử chỉ là làm việc thô sử bên ngoài, chẳng những căn bản không thể chạm đến trung tâm tiền điện Đông Cung, ngay cả tin tức hậu trạch cũng chỉ biết chút da lông.

Thanh Ninh Cung quy củ nghiêm ngặt, cung nhân thái giám không được tùy ý đi lại, với chức vụ của thám tử kia, chẳng những không thể biết phu thê Thái tử ở chung như thế nào, ngay cả Thái tử có nghỉ ở hậu điện hay không, cũng phải qua ngày hôm sau cố tình thám thính hồi lâu mới được chút tin tức mơ hồ.

Đúng là bởi vì như thế, Hoàng hậu mới bức thiết xúi giục Kỷ Uyển Thanh, có thể biết được tin tức hậu trạch cũng tốt, ít nhất không đến mức hai mắt bôi đen.

Hơn nữa, thân phận Thái tử phi này rất quan trọng, lúc cần thiết, có thể giết địch một nghìn, tự thương hại tám trăm, mang cho Đông Cung tổn hại không thể tránh khỏi.

Hoàng hậu tính toán bắt đầu từ việc nhỏ ít quan trọng, từng bước một dẫn dắt Kỷ Uyển Thanh lạc lối, làm nàng vướng sâu trong vũng lầy, đến lúc đó nàng không thể không căng da đầu, dần dần thâm nhập.

Chuyện khác còn có chút xa, hiện giờ bước đầu tiên, chính là cần Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận nội vụ hậu trạch, có quyền lực mới dễ làm chuyện khác.

Hoàng hậu nói xong, Kỷ Uyển Thanh lại nhíu mày: “Điện hạ không thích con, cũng không có ý giao nội vụ cho con chưởng quản.”

“Vậy con hãy chủ động tranh thủ một phen, Thái tử phi chưởng nội vụ Thanh Ninh Cung, danh chính ngôn thuận.”

Hoàng hậu cười cười: “Con là đứa bé thông minh, sẽ có biện pháp.” Bà cười nói yến yến, nhưng lại không cho phép cự tuyệt.

Kỷ Uyển Thanh biểu tình ngưng trọng, rũ mắt không nói.

“Được rồi, con ở đây lâu lắm cũng không thỏa đáng, mau trở về đi, để tránh Thái tử khả nghi.” Hoàng hậu vờ như không thấy ấn đường nàng nhíu chặt, phân phó nhũ mẫu Hồ thị vẫn luôn đứng hầu hạ bên cạnh: “Ma ma, bà tiễn Thái tử phi.”

“Thái tử phi nương nương, mời.”

Kỷ Uyển Thanh dư quang liếc mắt Hoàng hậu, nàng có thể đoán được một vài phần tâm tư đối phương, nàng biết chính mình không thể cự tuyệt, lập tức không nói nhiều, đứng lên đi theo Hồ ma ma ra cửa điện.

Lê Hoa chờ ở một bên chạy nhanh tiến lên, hầu hạ chủ tử mặc vào áo khoác lông cáo.

Ngoại trừ Hà ma ma, Kỷ Uyển Thanh cũng không nói hiệp nghị giữa nàng và Thái tử cho các nha hoàn hồi môn bên người biết, chủ yếu là sợ các nàng tuổi trẻ, dễ dàng lộ ra sơ hở.

Giờ phút này trên mặt Lê Hoa khó nén lo âu, Kỷ Uyển Thanh lặng lẽ cho nàng một ánh mắt, ý bảo nàng đừng lo lắng.

Xưa nay Lê Hoa tin phục tiểu thư nhà mình, mới thoáng an tâm.

Hồ ma ma thực cẩn thận, sợ Khôn Ninh Cung có tai mắt của Thái tử, đưa đến cửa noãn các liền dừng lại, chủ tớ Kỷ Uyển Thanh ra noãn các, đi dọc theo hành lang gấp khúc đỏ thẫm, đi về phía cửa lớn ngoài chính điện cỗ kiệu đang chờ.

Qua ngã rẽ, mắt thấy đỉnh kiệu, bên cạnh lại xuất hiện hai cái kiệu khác.

Đỉnh bạc vách vàng rèm đỏ là kiệu dành cho thân vương, cách khá xa, Kỷ Uyển Thanh liền thấy màn hai cỗ kiệu kia được vén lên, ra tới quả nhiên là hai nam tử tuổi trẻ phục sức thân vương.

Một người ước chừng mười tám mười chín tuổi, mặt to mắt sâu, có vài phần giống Xương Bình Đế; mà một người khác đại khái mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo âm nhu tuấn mỹ, thực trắng nõn, thân hình cao ngất, lại chưa hoàn toàn nẩy nở, nhìn hơi đơn bạc.

Này tất nhiên là hai con trai của Kỷ Hoàng hậu, Ngụy Vương và Trần Vương.

Quả nhiên, đại cung nữ Phỉ Thúy sớm chờ dưới hành lang Khôn Ninh Cung lập tức tiến lên đón, hành lễ thỉnh an: “Nô tỳ thỉnh an Ngụy Vương điện hạ, thỉnh an Trần Vương điện hạ.”

“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.”

Nói chuyện chính là huynh trưởng Ngụy Vương, hắn giành trước một bước, hỏi: “Mấy ngày nay mẫu hậu có khỏe không?”

Phỉ Thúy vội trả lời: “Hồi điện hạ, nương nương rất khỏe, chỉ là thực nhớ thương các điện hạ.”

“Đã nhiều ngày bổn vương công vụ bận rộn, không thể phân thân, các ngươi phải chiếu cố thật tốt của cuộc sống hàng ngày của mẫu hậu.”

“Chúng nô tỳ lĩnh mệnh,……”

Trong lúc bọn họ nói qua lại mấy câu, chủ tớ Kỷ Uyển Thanh càng đi càng gần, nàng có vẻ thờ ơ lạnh nhạt nhìn qua đám người Ngụy Vương, lại mẫn cảm phát hiện một vấn đề nhỏ.

Ngụy Vương đi trước, Trần Vương đi sau một bước, Ngụy Vương vẫn luôn nói chuyện, mà Trần Vương vẫn luôn trầm mặc.

Này vốn dĩ rất tầm thường, rốt cuộc cổ đại chú ý lớn nhỏ có thứ tự, Ngụy Vương biểu hiện cũng không có gì sai lầm.

Nhưng vấn đề là, đám người Phỉ Thúy thực nhiệt tình trả lời Ngụy Vương, cũng chuyên chú tại đây, bởi vậy vô ý thức Ngụy Vương trở thành trung tâm, mà cảm giác tồn tại của Trần Vương suy yếu không ít.

Biểu tình của Phỉ Thúy thực tự nhiên, có vẻ đã tập mãi thành thói quen.

Kỷ Uyển Thanh tâm niệm vừa động, không nhịn được ngước mắt, nhìn như có vẻ đang ngắm hoa mai trong tuyết, nhưng thực ra xa xa liếc nhìn Trần Vương ở đối diện.

Vừa khéo, Trần Vương cũng vừa vặn giương mắt, nhưng hắn lại không lưu ý Kỷ Uyển Thanh, mà là nhìn đám người Ngụy Vương Phỉ Thúy phía trước.

Ánh mắt Trần Vương nhìn về phía Ngụy Vương biên độ rất nhỏ, thực ẩn nấp, Kỷ Uyển Thanh đứng không gần, xem không rõ lắm, nhưng nàng có thể khẳng định bên trong không hề thoải mái.

Trần Vương vẫn luôn mặt không biểu tình, giờ phút này khóe miệng hơi nhấp nhấp, hắn ngước mắt thoáng nhìn, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ánh mắt mịt mờ mới vừa rồi như phù dung sớm nở tối tàn, không bao giờ gặp lại.

Nếu không phải vừa khéo Kỷ Uyển Thanh nhìn chằm chằm hắn, khẳng định liền bỏ lỡ như đám người Ngụy Vương,


trướctiếp