“Điện hạ đã trở lại!” Bên ngoài truyền đến một trận nhỏ xôn xao, ngay sau đó, có cung nhân đi vào bẩm báo.
Rốt cuộc tới, Kỷ Uyển Thanh hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đi ra nghênh đón.
Mành đỏ thẫm dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu như ý cát tường được vén lên, bóng dáng Cao Húc thon dài xuất hiện.
Ánh mắt hắn đen bóng thâm thúy, khi đảo qua nàng chợt lóe kiên quyết, thậm chí ẩn ẩn mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Vừa đối mặt, trong lòng Kỷ Uyển Thanh hiểu rõ, tất nhiên hắn biết được không ít tình báo, có thể phỏng đoán đại khái.
Nàng hành lễ, Cao Húc gật đầu: “Không cần đa lễ, đứng dậy đi.”
Lời hắn nói cũng giống như lúc trước, chỉ là lại ẩn ẩn nhiều một phần xa cách, bởi vì hiện thực khốc liệt, hai ngày nay nhàn nhạt ôn nhu mặt
ngoài giữa tiểu phu thê nháy mắt hầu như không còn.
Cũng đúng, hai người cũng chẳng hơn gì người xa lạ, Cao Húc không tín nhiệm Kỷ Uyển Thanh, nàng cũng thế.
Tất cả giống như Kỷ Uyển Thanh đoán, nàng cũng không hoảng loạn, tiếp
nhận chung trà trong tay Hà ma ma, đưa cho Cao Húc, nàng mỉm cười: “Điện hạ, Uyển Thanh có chuyện muốn nói tỉ mỉ với ngài, chúng ta cho bọn họ
lui ra có được không?”
Cao Húc nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, vẻ mặt mỉm cười, ánh mắt trong
trẻo, thái độ tự nhiên hào phóng, không có nửa phần lảng tránh, hắn
nhướng mày: “Làm theo lời Thái tử phi đi.”
Đám người Trương Đức Hải và Hà ma ma tuân lệnh, không tiếng động nối đuôi nhau lui ra.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, tiểu phu thê phân biệt ngồi hai bên
giường đất, tuy Cao Húc không nói gì, nhưng khí tràng rất mạnh, không
khí lập tức căng chặt.
“Điện hạ,” Kỷ Uyển Thanh thẳng lưng, nghiêm mặt nói: “Điện hạ, thiếp có chuyện quan trọng muốn báo cho ngài.”
“Ừ, chuyện gì?”
“Hoàng hậu áp chế thiếp, muốn thiếp giúp Khôn Ninh Cung tìm hiểu tin tức Đông Cung, thiếp không đồng ý nên báo việc này cho ngài.”
Kỷ Uyển Thanh lựa chọn phương thức nói thẳng, trực tiếp nói ra, hai
người cũng không quen thuộc, lại trong lòng biết rõ ràng, hiện tại vu
hồi chẳng những vô dụng, một khi không cẩn thận rất có thể sẽ phản hiệu
quả.
Nàng biểu hiện thông minh, Cao Húc cũng không ngoài ý muốn, đến nỗi mưu
tính của Kỷ Hoàng hậu, trước khi tứ hôn hắn đã có suy đoán, bởi vậy hắn
vẫn không mở miệng đánh gãy, chỉ nhướng mày, chậm đợi phần sau.
“Hoàng hậu nói, bà ấy và Thái tử bất hòa, nước lửa không thể dung tha.”
Buổi chiều, Kỷ Uyển Thanh đã suy nghĩ sẵn trong đầu, hiện giờ từ từ nói
ra: “Bà ấy nói, nếu thiếp hiệp trợ Khôn Ninh Cung tìm hiểu tin tức Đông
Cung, sự thành, bà liền an bài cho thiếp đổi thân phận khác tái giá.”
“Vậy nàng trả lời như thế nào?” vẻ mặt Cao Húc như cũ bất biến, nhưng
mắt đen híp lại, giọng nói ôn hòa trầm thấp nghe nguy hiểm vài phần.
Kỷ Uyển Thanh nhìn thẳng hắn, không chút do dự nói: “Thiếp nói, mẫu thân từng dạy, một nữ không thờ hai chồng, nếu Uyển Thanh đã vào Đông Cung,
cuộc đời này tất nhiên sẽ không nghĩ loạn.”
Nàng vốn cũng không phải nữ tử cổ đại, đương nhiên sẽ không có ý tưởng
cổ hủ này, nhưng cũng không gây trở ngại nàng đúng lúc tỏ lòng trung
thành với Thái tử, rốt cuộc nàng cũng không nói dối.
Quả nhiên, Cao Húc thực vừa lòng, hắn bưng lên chén trà, phiết phiết bọt nước, nhấp một ngụm: “Nói không sai.”
Thê tử trung trinh với chính mình, nói năng có khí phách, không có nam
tử nào sẽ chán ghét. Cao Húc thấy Kỷ Uyển Thanh biểu hiện rõ ràng không
có ý phản bội, vẻ mặt hắn hơi hòa hoãn: “Vậy Hoàng hậu lại có thủ đoạn
gì?”
Theo hắn lý giải nữ nhân kia, nếu đối phương đã ra tay, nhất định có đủ
chuẩn bị, chuyện này tuyệt đối sẽ không vì Kỷ Uyển Thanh cự tuyệt mà kết thúc.
Có cách nói rất đúng, trên đời người hiểu biết ngươi nhất, thường thường không phải bằng hữu của ngươi, mà là kẻ thù.
Quả nhiên, Cao Húc nói xong, Kỷ Uyển Thanh liền nhăn lại mày đẹp: “Bà ta lấy bào muội áp chế thiếp.”
Nàng mặt đẹp trầm xuống, kể lại Hoàng hậu mịt mờ uy hiếp, cuối cùng nhíu mày nói: “Sau khi muội muội thiếp rời kinh đến biên thành, từng gửi thư cho thiếp hai lần, nói tất cả như thường, cũng không có gì khác lạ.”
“Đồng chí của Trịnh bá phụ cũng không truyền tin về kinh.” Này liền thuyết minh, Trịnh gia vẫn gió êm sóng lặng.
Nói cách khác, người của Kỷ Hoàng hậu ẩn núp rất sâu, tuy nguy cơ gần
kề, nhưng chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể dễ dàng điều tra ra.
“Điện hạ, cha mẹ huynh trưởng thiếp đã bất hạnh qua đời, trên đời chỉ
còn lại một muội muội có quan hệ huyết thống, nếu vì thiếp mà muội muội
gặp bất trắc, ngày nào đó dưới chín suối, thiếp cũng không có mặt mũi
gặp lại cha mẹ huynh trưởng.”
Kỷ Uyển Thanh dành tình cảm chân thật cho muội muội, nói đến đây khó
tránh khỏi biểu lộ chân tình, mắt đẹp mang một tia ảm đạm, khó nén
thương cảm.
“Nếu nàng đã xem trọng bào muội như thế, vì sao không đáp ứng bà ta?”
Giọng Cao Húc nghe không ra vui giận, ghé mắt nhìn về phía giường đất
bên kia, ánh mắt nhàn nhạt.
Kỷ Uyển Thanh bỗng chốc nâng mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, cất cao
giọng nói: “Tuy thiếp là nữ tử, nhưng cũng nói là làm, đã thề quyết
không phản bội điện hạ, làm sao có thể trái lời!”
Nàng nâng cằm, nói năng có khí phách, thật là một nữ tử cương trực làm người