Kỷ Uyển Thanh giật mình, lập tức cảm thấy hiểu rõ, bây giờ nàng là một
cô nhi không quyền không thế, có thể lợi dụng nàng chỉ còn chuyện hôn
nhân.
Con trai ruột càng ngày càng trưởng thành, Kỷ Hoàng hậu tính kế nhắm vào Đông cung là điều hiển nhiên, cho dù Kỷ Uyển Thanh chỉ là một tiểu thư
khuê các cũng đã từng nghe về việc này.
Nếu đã có tính toán, nhất định phải kiếm nhiều đồng minh, mà kết thông
gia là con đường tắt nhanh nhất, đơn giản nhất lại có hiệu quả ngay lập
tức.
Khuê nữ của Lâm Giang Hầu phủ không ít, có nhiều người lớn hơn nàng, mấy năm trước đã xuất giá, nhà chồng đều là những gia tộc mà Kỷ Hoàng hậu
muốn củng cố quan hệ.
Số còn lại đều chưa đến tuổi, tạm thời không mưu tính được, nên mới tính kế tới nàng sao?
Không phải Kỷ Uyển Thanh tự coi nhẹ mình, nhưng bây giờ nàng chỉ là một
bé gái mồ côi, nếu kết thông gia thì giá trị sẽ không cao.
Kỷ Uyển Thanh suy nghĩ một chút, vẻ mặt lộ ra chút lưỡng lự chần chừ,
nói: “Cô mẫu yêu thương Uyển Thanh, Uyển Thanh rất biết ơn, nhưng lúc
cha mẹ còn sống hình như đã tìm được một mối hôn sự cho Uyển Thanh.”
Nàng có thể nghĩ đến chuyện này, chắc chắn Hoàng hậu cũng đã sớm nắm
được, hơn nữa nàng cũng không thể nói thẳng ra là giá trị lợi dụng của
nàng không lớn, Kỷ Uyển Thanh chỉ mượn cớ để lui bước, hy vọng Hoàng hậu chỉ là nhất thời tùy hứng, có thể thuận tiện buông tha nàng.
Nhưng rõ ràng khả năng này không cao.
“Dù cha mẹ đã qua đời, nhưng phận làm con Uyển Thanh không thể phụ tâm ý của cha mẹ.” Kỷ Uyển Thanh nắm khăn đưa lên, lau sơ qua khóe mắt.
“Con nói có phải là Thế tử của Đông Xuyên Hầu phủ Vương gia không?”
Hoàng hậu nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Không phải hai nhà
vẫn chưa chính thức định thân sao? Theo bản cung được biết, năm ngoái
Vương phu nhân đã bắt đầu tìm hôn sự cho Thế tử rồi.”
Rõ ràng hầu phu nhân thấy bây giờ Kỷ Uyển Thanh chỉ là một bé gái mồ côi nên không muốn kết thân, việc này xem như đã hủy rồi.
Kỷ Uyển Thanh hiểu rõ việc này, chỉ là nàng đang tìm một lý do mà thôi,
nhưng biểu hiện của Hoàng hậu xem ra là đã rõ như lòng bàn tay, hiển
nhiên bà ta đã điều tra hết mọi việc.
Chỉ thử một chút, xem ra giá trị liên hôn của nàng lớn hơn rất nhiều so với những gì nàng biết.
Điều này không hợp với lẽ thường, Kỷ Uyển Thanh cảm giác có một mối nguy hiểm lớn đang đến, nhưng nàng biết Hoàng hậu tính toán việc này đã lâu, nàng không thể trốn thoát.
Sống ở cổ đại mười lăm năm, Kỷ Uyển Thanh quá hiểu rõ sức mạnh của quyền lực, một khi Thiên tử giận dữ người chết trăm vạn, điều này không phải
nói đùa. Tuy Hoàng hậu không phải vua nhưng giải quyết một bé gái mồ côi như nàng hoàn toàn không khó.
Xem tình hình hôm nay, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, Kỷ Uyển Thanh
dường như nhớ tới chuyện đau lòng, mắt hơi ngập nước, nàng lấy khăn lau: “Cô mẫu, xin người lượng thứ cho sự thất lễ của Uyển Thanh.”
“Đứa bé này, con nhớ thương cha mẹ thì có tội gì?”
Hoàng hậu cười càng thêm sâu, so với tưởng tượng của bà, Kỷ Uyển Thanh
càng phù hợp hơn, thông minh mà thức thời, rất nhanh đã hiểu được tình
cảnh của mình, chịu thỏa hiệp, tương lai mới có thể dễ dàng lợi dụng,
vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Bà ta không cần một người đần độn đàn gảy tai trâu, so với việc chiếm
lấy vị trí Thái tử phi, Hoàng hậu càng xem trọng việc cài người vào sâu
trong Đông cung hơn.
“Đông Xuyên Hầu phủ bội ước, không cần cũng được, nhưng con là nữ nhi Kỷ gia, sao bản cung có thể không quan tâm?” Hoàng hậu nhẹ giọng nói vài
lời thương cảm, cởi chiếc vòng mã não khảm châu ngọc đeo vào tay Kỷ Uyển Thanh, vỗ nhẹ.
“Con yên tâm, chuyện chung thân đại sự của con, bổn cung sẽ lưu ý.”
Vòng tay sáng bóng nặng trịch, Kỷ Uyển Thanh chỉ cảm thấy đụng vào da
mình lạnh lẽo thấu xương, lòng nàng trĩu nặng, chỉ thấp giọng nói: “Uyển Thanh cảm ơn cô mẫu.”
Hoàng hậu rất hài lòng, nói thêm vài câu, liền cười nói: “Con về trước đi, hôm nào cô mẫu lại gọi con vào cung trò chuyện.”
Cung nữ mặc váy màu hoa hạnh lại xuất hiện, dẫn Kỷ Uyển Thanh ra Khôn Ninh Cung, lúc này đãi ngộ của nàng