Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 18


trướctiếp

Năm nay tuyết đầu mùa hạ hơi sớm, chỉ mới cuối tháng chín mà tinh tế tuyết đã rào rào giáng xuống.

Cả đất trời khoác lên mình cái áo màu trắng bạc, tuyết trắng dính lên ngọn cây mái nhà, độ ấm giảm nhanh.

Ban đêm Kỷ Uyển Thanh thật không phát hiện, bởi vì Hà ma ma sai người đốt địa long suốt đêm, trong phòng ấm áp dễ chịu, nàng ngủ ngon lành.

Sáng sớm vừa mở mắt, ngoài song cửa sổ phá lệ sáng sủa, nàng bừng tỉnh: “Đêm qua tuyết rơi sao?”

“Đúng vậy tiểu thư, tuyết còn không nhỏ.”

Lê Hoa vừa nhanh nhẹn hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu, thay quần áo, vừa oán giận nói: “Năm nay trong phủ đưa tới than tùng tệ hơn năm ngoái nhiều, nhỏ mà lại nhiều khói.”

Từ sau khi cha mẹ qua đời, trong tay Kỷ Uyển Thanh nắm khối tài sản khổng lồ, tuy phụ thân di dời tiền tài trân bảo vô cùng ẩn nấp, nhưng nàng luôn e sợ bị người trong phủ biết, tiền tài động lòng người, tỷ muội hai người sẽ bị “chết bệnh”.

Hằng ngày nàng vô cùng cẩn thận, ngoại trừ bạc trong phủ đưa tới, những thứ còn lại như ăn mặc linh tinh, nàng đều không cần, mà đưa bạc cho Kỷ Vinh, để ông âm thầm mua sắm, vụng trộm đưa đến Triều Hà Viện.

Hai tỷ muội vẫn luôn đóng cửa giữ đạo hiếu, ngược lại vẫn luôn bình yên vận tác.

Còn lại như là than tùng dùng để đốt địa long, số lượng quá nhiều, hơn nữa cũng không tiếp xúc trực tiếp với người, nàng liền dùng trong phủ đưa.

Ba năm trước, trong phủ đưa đến đây đều là than tùng thượng đẳng, vừa lớn thiêu lâu vừa ít khói, lúc này lại kém quá nhiều, số lượng một tháng sợ chỉ có thể dùng nửa tháng, Lê Hoa thấy, không khỏi dong dài.

Ở trong phủ, Kỷ Uyển Thanh tai mắt linh thong, điểm này rất rõ ràng, lão Lâm Giang Hầu phân phó phải chuẩn bị của hồi môn thật dày, cũng phái người giám sát, công trung xuất ra ước chừng đào một phần của cải trong phủ, Tào thị đau lòng không thôi, cho nên năm nay trong phủ mua than đều tệ hơn một bậc.

Lão hầu gia, Đông Cung trước sau tới cửa, tiếp theo đó là hoàng gia bắt đầu đi lục lễ, trong phủ bị kinh sợ đến lợi hại, không còn ai dám chậm trễ nàng.

Kỷ Uyển Thanh không thiếu này đó của hồi môn, nhưng nàng vui lòng nhận, dù sao tài sản còn lại trong phủ sớm hay muộn cũng không cánh mà bay, coi như nàng thu hồi một ít thành quả phụ thân kinh doanh nhiều năm.

“Vậy nói Kỷ thúc đi mua đi.” trước kia Kỷ Vinh là đại quản gia, phương pháp gì cũng có, hiện giờ Triều Hà Viện đã không còn sợ trong phủ, cũng không cần gạt người, trực tiếp hào phóng mua sắm là được: “Lê Hoa, muội xem trong viện còn thiếu thứ gì, đều nói Kỷ thúc mua thêm bổ sung đi, muội nói với ông ấy, đều an trí thỏa đáng, không cần bủn xỉn bạc.”

Phân phó thỏa đáng, dùng đồ ăn sáng, Kỷ Uyển Thanh phủ thêm áo choàng lông thật dày, ra nhị môn, lên xe ngựa ra phủ.

Hôm nay là hai mươi tháng chín, thích hợp xuất hành, một nhà muội muội Kỷ Uyển Tương cùng với cữu cữu cữu mẫu khởi hành, một hướng bắc một hướng nam, rời xa kinh thành.

Nàng đi tiễn đưa.

“Tỷ tỷ, tỷ phải bảo trọng.” Ngoài cửa Bắc kinh thành, hai tỷ muội nắm chặt tay, Kỷ Uyển Tương rơi nước mắt như mưa.

Nàng có chút ảm đạm: “Muội muội vô năng, không thể phân ưu với tỷ tỷ.”

Kỷ Uyển Tương cũng không lại mặt, lúc trước vợ chồng Kỷ Tông Hiền vì che giấu việc cướp đoạt tài sản riêng của cháu gái, đóng chặt cửa phủ, cũng sai quản sự đến Trịnh gia truyền lời, tìm cái cớ kêu nàng không cần về nhà mẹ đẻ.

Kỷ Uyển Tương đang thấp thỏm lập tức phát hiện không ổn, cùng với Trịnh Nghị vội vàng chạy về nhà mẹ đẻ, nhưng sau đó Kỷ Uyển Thanh phái người ngăn cản nàng. Người tới cũng không nhiều lời, chỉ nói tóm tắt, chính là kêu nàng ở nhà chồng chờ, không cần về hầu phủ.

Xưa nay Kỷ Uyển Tương luôn nghe tỷ tỷ, hơn nữa nàng cũng sợ chính mình lung tung nhúng tay làm hỏng việc, chỉ đành nôn nóng chờ đợi, cũng may ngày hôm sau liền có kết quả, Kỷ Uyển Thanh toàn thắng, nàng mới thở ra một hơi.

Thời gian Trịnh Nghị báo danh không thể lại kéo, rốt cuộc tuyết đầu mùa đã hạ, lại trì hoãn, tuyết lớn chắn đường, dìu già dắt trẻ rất khó đi.

Tiểu phu thê thành thân ngày thứ sáu, Trịnh gia liền mang theo hành trang, ra khỏi thành đi về phía bắc.

“Tỷ tỷ có thể xử lý thỏa đáng, tiểu muội không cần vướng bận.”

Kỷ Uyển Thanh vỗ vỗ tay muội muội, dặn dò: “Nhưng muội đó, phải tự chăm sóc chính mình, mọi việc cần lưu ý nhiều hơn, có chuyện gì liền sai nhân thủ đi làm.”

Cha mẹ để lại tâm phúc, Kỷ Uyển Thanh chọn lựa kỹ càng một bộ phận, làm thị tỳ theo muội muội xuất giá, người Trịnh gia tất nhiên không tệ, nhưng dù sao trong tay có nhân thủ cũng tốt hơn.

Kỷ Uyển Thanh có rất nhiều lời muốn dặn dò, chỉ là đến lúc chia lìa, lại cảm thấy lắm lời vô dụng, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh mẫu bên cạnh: “Trịnh bá mẫu, về sau nhờ ngài chăm sóc tiểu muội nhiều hơn.”

Trịnh mẫu mày rậm mắt to, là một phụ nhân tính tình sang sảng, xưa nay rất yêu thích Kỷ gia tỷ muội, nghe vậy lập tức an ủi: “Đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ chăm sóc Tương Nhi.”

Trịnh Nghị cũng nói: “Sau này đệ sẽ chăm sóc Tương Nhi muội muội thật tốt.” Hắn thấy thê tử khóc, rất đau lòng, vội lấy khăn, lau nước mắt cho nàng.

“Được rồi, thời gian không còn sớm, sớm chút khởi hành, cũng kịp giờ đến dịch quán nghỉ chân.”

Nói chuyện chính là Trang Sĩ Nghiêm, hôm nay ông và Đào thị cũng rời kinh, nhưng Uyển Châu gần chút, đường cũng dễ đi hơn không ít, hai người tới tiễn cháu gái trước.

Kỷ Uyển Thanh nhìn nhìn sắc trời, xác thật không còn sớm, mùa đông trời mau tối, trì hoãn nữa sẽ không kịp giờ đến chỗ nghỉ chân ban đêm, ngược lại không tốt.

“Được, tỷ muội chúng ta ngày sau lại tụ họp.” Kỷ Uyển Thanh chủ động buông tay muội muội, để Trịnh Nghị đỡ nàng lên xe ngựa.

Tỷ muội lưu luyến chia tay, người Trịnh gia lên xe, roi vung lên, vó ngựa chầm chậm, dần dần đi xa, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Kỷ Uyển Thanh nhìn ra xa hồi lâu, cho đến khi không thấy bóng dáng xe ngựa nữa mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, cứ nghĩ đến chuyến này chia tay ít nhất mấy năm mới gặp lại, hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt cố nén nãy giờ rốt cuộc rơi.

“Đừng khóc,” Đào thị ôn tồn an ủi: “Hai tỷ muội con còn trẻ, ngày sau sẽ gặp lại.”

“Dạ, con biết.”

Đoàn người đi trực


trướctiếp