Màn đêm buông xuống, toàn bộ Tĩnh Bắc Hầu phủ có lẽ chỉ có một mình Kỷ
Uyển Thanh say sưa đi vào giấc mộng, ngủ ngon lành, ngày kế, nàng thức
dậy đúng giờ như cũ.
“Tiểu thư”, Lê Hoa vui mừng vào cửa, phía sau nàng là một đám nha hoàn
mang nước ấm, khăn linh tinh, nàng vắt khan mềm, hầu hạ chủ tử rửa mặt:
“Nghe nói Duyên Thọ đường và bên kia đêm qua phải thay đổi một đống đồ
sứ đấy.”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Kỷ Uyển Thanh có tai mắt ở
Duyên Thọ đường và trong viện nhị thúc nhị thẩm, tuy không phải tâm
phúc, nhưng gió thổi cỏ lay đều biết.
Này rất tốt, tin tức sáng sớm liền tới rồi, đám người Hà ma ma Lê Hoa đi đường đều mang gió, trên mặt che giấu không được ý mừng.
Kỷ Uyển Thanh súc miệng rửa mặt, nhắm mắt ngẩng mặt, Lê Hoa nhanh nhẹn
thoa đều một lớp hương cao, đợi thỏa đáng, nàng mới mở mắt hơi hơi mỉm
cười: “Muội yên tâm, náo nhiệt còn ở phía sau nữa.”
Quả nhiên, không bao lâu, náo nhiệt liền tới cửa.
Lão Lâm Giang Hầu là một người nói chuyện giữ lời, hơn nữa làm việc cực
kỳ nghiêm túc, nếu đáp ứng Trang Sĩ Nghiêm, liền để việc này ở trong
lòng.
Kỷ Tông Hiền bị ông quát lớn một phen đã đánh mất ý niệm, nhưng chuyện
còn chưa xong, buổi chiều hôm qua ông lật xem một phần sổ sách, lại hỏi
thăm kỹ càng tỉ mỉ tình hình, sáng sớm hôm nay liền sai người chuẩn bị
xe, đi đến Tĩnh Bắc Hầu phủ.
Lão hầu gia vừa vào cửa, liền đi thẳng đến Duyên Thọ Đường, tầm tuổi này, ông cũng không cần cố kỵ nam nữ đại phòng.
Hà thái phu nhân đang nằm hừ hừ trên giường ở buồng trong, bộ dáng như
bị bệnh không thể rời giường, ông đi tới ngoài sân, cũng không nói
nhiều, trực tiếp phân phó người gọi bà ấy ra.
Nguyên bản lời nói của lão hầu gia là: “Cho dù bệnh sắp chết, cũng phải khiêng ra đây.”
Tộc trưởng một tộc quyền lợi mặt mũi lớn hơn nhiều so với tưởng tượng,
hơn nữa trong phủ hiện giờ ủng hộ Kỷ Hoàng Hậu, Hà thái phu nhân không
có cách nào, chỉ phải vẻ mặt xanh mét được nha hoàn nâng ra.
Kỳ thật bà không bệnh, chỉ là ngày hôm qua tức giận quá mức buổi tối ngủ không ngon, cho nên nhìn sắc mặt kém chút.
Lão hầu gia khôn khéo cỡ nào, liếc mắt một cái liền nhìn thấu, ông giận
càng thêm giận, lên án mạnh mẽ Hà thái phu nhân, một chút mặt mũi không
để lại.
“Hà thị, bà hồ đồ hay là mắt bị mù rồi, bà biết Thái tử phi ý nghĩa là
gì sao? Bà biết hoàng gia ý nghĩa là gì sao?” Lão hầu gia nhớ tới mới
vừa rồi vào cửa, khi ông dò hỏi quản sự dẫn đường về Kỷ Uyển Thanh, vẻ
mặt đối phương tự nhiên, cũng không tăng thêm nửa điểm kính sợ, không
nhịn được đấm ngực dậm chân, càng thêm tức giận.
Chủ nào tớ nấy, có thể thấy được trên dưới Tĩnh Bắc Hầu phủ tiếp thánh
chỉ tứ hôn cũng chỉ là tiếp mà thôi, không hề xem quan hệ giữa Kỷ Uyển
Thanh và hoàng gia ra gì.
Này một ổ ngu xuẩn!
Lão hầu gia quả thực không nỡ nhìn thẳng, ông thở hổn hển, nhất thời cũng không biết nói bắt đầu từ đâu.
Nghiến răng một lát, lão hầu gia chỉ vào mặt Hà thị chửi ầm lên: “Đệ đệ
của lão phu mệnh không tốt, cho nên mới cưới một phụ nhân hồ đồ như bà,
nếu bà còn dám sinh sự, lão phu liền thay đệ đệ viết hưu cho bà về Hà
gia!”
Hà thái phu nhân lớn tuổi, có con có cháu, hưu về nhà mẹ đẻ đương nhiên
chỉ là đe doạ, nhưng này cũng khó lường, thái phu nhân khóc rống thất
thanh, liên tục thề thốt, bảo đảm ngày sau an phận thủ thường, mới đầy
mặt nước mắt bị nâng trở về phòng.
Đã trải qua như vậy một hồi, bà là thật muốn bệnh nặng.
Lão hầu gia vẫn có dư lực, tiếp theo lại chỉ vào vợ chồng Kỷ Tông Hiền Tào thị mắng một trận.
Liên tiếp lên án mạnh mẽ ba đầu sỏ gây tội, cũng bắt đầu xử lý việc này, xong việc, lão hầu gia còn muốn trấn an người bị hại.
Kỷ Uyển Thanh được mời đến Duyên Thọ Đường, mành được vén lên, liền thấy một lão nhân râu tóc bạc trắng, tai to mặt lớn, tinh khí thần mười phần đứng ở chính đường, trước mặt ông là nhị thúc nhị thẩm của nàng, đôi vợ chồng này mặt như màu đất.
“Uyển Thanh gặp qua đường gia gia.” Kỷ Uyển Thanh phúc lễ, không dấu vết đánh giá trong phòng, trong lòng có cân nhắc.
Khi nàng hành lễ, lão hầu gia vội vàng nghiêng người tránh, cũng ôm quyền cúi thấp đầu hồi lễ.
Đây mới là đãi ngộ Thái tử phi tương lai nên có, mặc dù là hầu gia quốc
trượng, thân phận trưởng bối, cũng không dám chịu nàng toàn lễ, chỉ có
một đám người Tĩnh Bắc Hầu phủ trên mặt khôn khéo, thực tế mỡ heo che
mắt hồ đồ, mới dám đứng thẳng nhận nàng hành lễ, còn dám âm mưu tính kế.
Đây là đặt thể diện hoàng gia ở chỗ nào?
Hoàng gia, thiên gia. Cũng không phải là nói đùa.
Kỷ Uyển Thanh không khỏi thở dài, khó trách Lâm Giang Hầu phủ như cũ phát triển không