Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 140


trướctiếp

Editor: Vy Vy 1505

Nghe xong lời Cao Húc truyền tới, Kỷ Uyển Thanh hoảng hốt nửa ngày.

Trước tiên nàng tự mình chọn quần áo sạch cho phu quân tắm rửa thay, lại dặn dò Trương Đức Hải bên kia hầu hạ thật tốt, thật lâu sau mới gật đầu với Tiểu Ngô Tử.

Cuối cùng, nàng quyết định đi lãnh cung một chuyến.

Thù lớn giết cha đã được báo, nàng muốn tận mắt nhìn thấy; hoặc là, nhìn xem tình trạng Hoàng hậu ngày xưa lấy tánh mạng bào muội cưỡng bức nàng đi vào khuôn khổ, hiện giờ bỗng chốc bị huỷ diệt như thế nào.

Vốn dĩ Kỷ Uyển Thanh không có ý niệm này, nhưng Cao Húc không hy vọng nàng có tiếc nuối, một khi nhắc tới, nàng phát hiện chính mình vẫn muốn đi xem.

Nếu muốn đi, vậy đi thôi.

Tiểu Ngô Tử lên tiếng, tiếp nhận quần áo Hà ma ma đưa qua, vội vàng về đáp lời cho sư phụ hắn.

Lãnh cung an bài phi thường nhanh nhẹn, trước giờ cơm trưa đã sẵn sàng.

Kỷ Uyển Thanh không sốt ruột, dùng xong cơm trưa, nghỉ trưa xong, mới quần áo thay ra cửa, bước lên kiệu, đi về phía hậu cung.

Từ khi khám ra mang thai cho tới bây giờ, nàng gần như không ra Thanh Ninh Cung, tất cả hình như cũng không khác gì trước kia, nhưng lơ đãng vẫn có chút không giống nhau.

Kiệu đi qua đường trong hậu cung, khó tránh khỏi gặp gỡ cung nhân thái giám phi tần lớn nhỏ, thái độ của mọi người đa số đều giống nhau, càng cung kính, cũng càng sợ hãi.

Cũng đúng, Thanh Ninh Cung cách Càn Thanh cung nhìn như rất gần, kỳ thật như trời với đất, nhưng chỉ cần bước qua, phong cảnh hoàn toàn bất đồng.

Nha đầu Lê Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, Kỷ Uyển Thanh cười cười lắc đầu, nàng không có tâm tư này, cũng chưa nói cái gì.

Qua một đoạn thời gian không dài không ngắn, kiệu dừng lại, tiếp theo đã được cẩn thận thả xuống, Tiểu Ngô Tử cách mành nhẹ giọng bẩm báo: “Nương nương, đã tới rồi.”

Kỷ Uyển Thanh lên tiếng, được Hà ma ma, Lê Hoa đỡ xuống kiệu, ngước mắt nhìn lướt qua.

Kiệu ngừng ở trước cửa lãnh cung, cung thất này hồi lâu không được tu sửa, có chút rách nát, ngói lưu ly cổ xưa, ngẫu nhiên có khiếm khuyết, vốn dĩ cửa cung đỏ thẫm bị bạc màu, điểm điểm loang lổ rớt sơn, nhưng khóa lớn bằng đồng thau lại bóng lưỡng, phân lượng mười phần nặng trĩu.

Thái tử phi nương nương muốn tới, lãnh cung sớm đã thanh tràng, Kỷ Uyển Thanh chậm rãi vào cửa, tuy cảm giác cung điện này âm trầm, nhưng vẫn chưa nhìn thấy gì không hài hòa, cũng không nghe thấy gì không hài hòa.

Tuy hoàn cảnh nơi này chẳng ra gì, nhưng vẫn khá hơn nhiều so với phần lớn dân chúng, dùng để nhốt đầu sỏ hại chết hơn hai mươi vạn quân dân nhưng thật ra tiện nghi bà ta.

Nhưng Kỷ Uyển Thanh biết, lúc Xương Bình Đế hạ ý chỉ biếm lãnh cung thì đột nhiên im bặt, Cao Húc là Hoàng Thái tử, ngầm không nói, lúc này bên ngoài lại không thể làm gì phế hậu.

Dù sao đối phương sinh được hai hoàng tử, Ngụy Vương, Trần Vương còn chưa bị hạch tội.

Chủ tử hừ lạnh một tiếng, cơ linh như Tiểu Ngô Tử lập tức hiểu ra, hắn vội tiến lên giải thích: “Nương nương, hôm nay đã thanh tràng quét tước, bình thường lãnh cung cũng không phải bộ dáng như vậy.”

Hằng ngày ai có rảnh quét tước? Ma ma phụ trách lãnh cung không rảnh như vậy.

Kỷ Hoàng hậu kiệt tê? Điên cuồng? Đủ tàn nhẫn đủ độc?

Đi vào lãnh cung, bà ta liền không đủ nhìn, bên trong có người càng kiệt tê, càng điên cuồng gấp đôi, còn có người càng ngoan độc vặn vẹo.

Nữ nhân bị nhốt ở nơi này, niên đại xa nhất có thể ngược dòng đến đời tổ phụ của Xương Bình Đế, bị nhốt thời gian dài, không điên cũng phải điên, Kỷ Hoàng hậu bị ném vào, còn sống còn khó chịu hơn cái chết.

Còn có ăn màn thầu thiu, cơm gạo lức có hạt sạn hạt cát vân vân, một mặt âm u của hoàng cung làm người ta không tưởng tượng được.

Sức tưởng tượng của Kỷ Uyển Thanh chưa chắc đủ, nhưng nàng biết kẻ thù không tốt, trong lòng liền thoải mái nhiều.

Phụ trách trông coi lãnh cung chính là mấy ma ma trung niên, mặc áo màu lam đen nửa cũ nửa mới, nơi này không có tiền đồ, các nàng chưa bao giờ gặp chủ tử tôn quý như vậy, nhất thời chân tay luống cuống, nơm nớp lo sợ tiến lên vấn an.

Kỷ Uyển Thanh gật đầu, ở bên ngoài Tiểu Ngô Tử khí thế mười phần, lập tức phân phó: “Còn không dẫn đường cho chủ tử?”

“Dạ, dạ, nô tỳ lĩnh mệnh.”

Ma ma cầm đầu nhanh chóng dẫn đường, đoàn người xuyên qua trung đình, chuyển vào thiên điện, đi hướng phòng phía sau.

Theo lời ma ma nói, lãnh cung không lớn, nhưng lại không ít người ở, tuy thứ dân Kỷ thị đã từng là Hoàng hậu, nhưng cũng không có đạo lý bắt người cũ nhường chỗ, vì thế, bà ta bị nhét vào một góc xó xỉnh.

Càng đi phòng ở càng rách nát, tuy có thể rõ ràng nhìn ra một đường được cẩn thận dọn dẹp, nhưng trước sau vứt đi không được hơi thở âm u, ngay cả chính ngọ ngày mùa hè nắng gắt cũng không thể xua đuổi bao nhiêu.

Cuối cùng, Kỷ Uyển Thanh ngừng trước phòng song cửa gần như lạn hết, còn cổ xưa như sắp đổ.

Xuyên thấu qua song cửa sổ trống rỗng có thể thấy phòng này thực hẹp, bên trong tro bụi rất dày, không có chăn màn nệm gối, trên mặt đất xám xịt bò một người.

Người này vốn mặc bố y màu xám, hình như mới bị người mãnh liệt xé rách, từ chỗ bị rách có thể thấy bên trong là áo trong cống lăng mới tinh, cho dù hiện tại dơ bẩn, vẫn như cũ có thể biết nó đã từng tuyết trắng.

Kỷ Uyển Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra, bởi vì áo trong của nàng ngày mùa hè cũng là nguyên liệu này. Hoàng cung nữ quyến có thể sử dụng cống lăng cấp bậc này cũng không nhiều lắm.

Người này khẳng định là Kỷ Hoàng hậu.

Kỷ Hoàng hậu, hoặc nói là thứ dân Kỷ thị, đầu tóc tán phát, một thân chật vật bất kham, vẫn không nhúc nhích ghé vào trên mặt đất, trong phòng không có ghế dựa cho bà ta ngồi, mà giường rách nát đại khái còn dơ hơn mặt đất.

“Thứ dân Kỷ thị!”

Tiểu Ngô Tử vung tay lên, nhân thủ mang từ Thanh Ninh Cung tới lập tức chia làm hai bên, che chở chính mình chủ tử.

Ma ma trong lãnh cung quen cửa quen nẻo, một chân đá văng cửa phòng nửa rớt không xong lọt gió, đề cao giọng quát: “Thứ dân


trướctiếp