Editor: Vy Vy 1505
Kỷ Vinh làm đại quản gia Tĩnh Bắc Hầu phủ nhiều năm, quen thuộc từng
ngọn cây cọng cỏ trong phủ, ba năm trước, ông cảm thấy tình cảnh các
tiểu chủ tử không dễ, mang theo rất nhiều người ngủ đông, càng lưu tâm
các chi tiết lớn nhỏ.
Trong đó, liền có các con đường ra phủ.
Kỷ Vinh ở chiến trường lăn lộn nhiều năm, ánh mắt không giống bình
thường, ông chú ý không chỉ các cửa lớn lớn bé bé, thậm chí còn bao gồm
lỗ chó, những chỗ có thể ra vào ẩn nấp linh tinh.
Trước một ngày muội muội xuất giá, Kỷ Uyển Thanh từng sai người ngầm hỏi Kỷ Vinh, trong phủ có lối nào khác có thể bí mật ra vào, dùng để truyền tin hay không.
Kỷ Vinh ngầm hiểu, lập tức trả lời, có.
Tâm tư ông thông thấu, lúc trước Kỷ Uyển Thanh phân phó ngầm chuẩn bị,
đề phòng chuyện chưa xảy ra, chờ nhận được lời nhắn từ Triều Hà Viện ,
Kỷ Vinh lập tức chọn một tâm phúc giỏi giang, dặn dò một phen.
Người tâm phúc này rất cơ linh, hắn vụng trộm chui ra ngoài từ một lỗ
chó chỗ hẻo lánh của hầu phủ, đi thẳng đến thôn trang ở vùng ngoại ô.
Thôn trang này ở kinh giao kỳ thật là một cứ điểm bí mật của Kỷ Tông
Khánh năm đó, ngụy trang rất tốt, bên trong còn có rất nhiều tâm phúc
của ông, hiện giờ đều về tay Kỷ Uyển Thanh.
Nhóm tâm phúc này đều là quân sĩ dưới tay Kỷ Tông Khánh năm đó, bị
thương hoặc nặng hoặc nhẹ, chỉ phải bất đắc dĩ kết thúc kiếp sống quân
sĩ, bọn họ được bồi thường không nhiều lắm, sau khi xuất ngũ cũng không
sử dụng được bản lĩnh trước đó, kế sinh nhai tất nhiên gian nan.
Kỷ Tông Khánh vốn đã an trí xong cho những người này, nhưng sau khi an
trí, ông cảm thấy năng lực của những người này rất mạnh, ở thôn trang
làm một nông phu thật sự lãng phí, vì thế, đội ngũ liền dần dần kéo tới.
Những người này trung tâm như một, không cần nhiều lời.
Thôn trang đại quản sự kiêm thủ lĩnh tên Tưởng Kim, tiền bạc trân bảo và sổ sách giấu kín trong thôn trang đều là ông phụ trách trông giữ.
Tưởng Kim cẩn thận phân biệt thư tay tiểu chủ tử và Kỷ Vinh gửi, xác
nhận không sai, mới lấy ra sổ sách, triệu tập nhân mã, ngựa không ngừng
vó vội vàng chạy về kinh thành.
*****
Trang gia biệt viện.
Mới vừa dùng xong cơm trưa, Trang Sĩ Nghiêm liền nhận được bẩm báo, nói
Tĩnh Bắc Hầu phủ đại tiểu thư sai người đến đây bái kiến lão gia.
Ấn đường Trang Sĩ Nghiêm nhíu lại, thời gian này thực không giống bình
thường, phải biết rằng hôm qua ông mới đi hầu phủ dự tiệc: “Mau mau gọi
người vào.”
Tưởng Kim cung kính dâng lên thư và một rương sổ sách, Trang Sĩ Nghiêm
liếc mắt nhìn hán tử khí thế không giống bình thường này, lập tức mở ra
thư.
Ông đọc nhanh như gió, giận tím mặt, vỗ bàn: “Hay cho một Tĩnh Bắc Hầu
phủ, Hà lão thái và Kỷ Tông Hiền thật là khinh người quá đáng!”
“Ngươi lập tức trở về bẩm báo chủ tử ngươi, trong vòng hai ngày, ta sẽ
giải quyết vấn đề này, nhắn nàng tạm thời yên tâm, đừng lo lắng.”
Tưởng Kim lộ vẻ cảm kích, chắp tay nói: “Tiểu nhân thay chủ tử cảm tạ cữu lão gia.”
Trang Sĩ Nghiêm gật đầu: “Ngươi là người trung thành, đi về trước đi.”
Bình lui mọi người trong thư phòng, Trang Sĩ Nghiêm đi qua đi lại, nhíu
mày suy tư, thật lâu sau, ông trở lại ngồi xuống sau án thư, từ hộc tủ
lấy ra một tấm thiệp mời.
Ông rũ mắt nhìn về phần ký tên phía dưới thiệp, viết là “Lâm Giang Hầu phủ”, thời gian vừa vặn là ngày mai.
Có yến tiệc, không thể tốt hơn, vậy ngày mai đi.
*****
Trang Sĩ Nghiêm xuất thân danh môn thư hương quan lại thế gia ở Uyển
Châu, lúc cập quan đã thi đậu tiến sĩ, làm quan bên ngoài hơn mười năm,
cũng xem như một đường bằng phẳng.
Nhưng mà, mấy năm trước sau khi phụ thân qua đời, ông liền từ quan về
quê, thừa kế tổ nghiệp “Quỳnh Sơn thư viện”, đảm nhiệm chức sơn trưởng.
Đến tột cùng thư viện gì mà lợi hại như vậy, Trang Sĩ Nghiêm thế nhưng vứt bỏ đường làm quan rộng mở, dứt khoát từ quan trở về?
Không ai không biết Quỳnh Sơn thư viện là thư viện đệ nhất cả nước, lịch sử còn lâu hơn Đại Chu triều, đào tạo ra vô số cử nhân tiến sĩ, mỗi lần đến lúc tuyển chọn học trò mới, Uyển Châu sẽ chật như nêm cối, trên núi Quỳnh nơi chốn có người cắm trại ngoài trời.
Đối với văn nhân, quan hệ sư đồ không thua gì cha con, Quỳnh Sơn thư
viện gốc rễ sâu, ngay cả Hoàng đế cũng không thể làm gì, may mắn Quỳnh
Sơn thư viện rất có nguyên tắc xử thế, nhất quán chuyên chú dạy học và
giáo dục, không kết bè kết cánh, cũng bình yên vượt qua thay đổi triều
đại, đạm nhiên đến nay.
Nói cách khác, tuy Trang Sĩ Nghiêm đã từ quan, nhưng lực ảnh hưởng còn lớn hơn nhiều so