Editor: Vy Vy 1505
Xương Bình Đế bị nâng về Càn Thanh cung, Tôn Tiến Trung tự mình đỡ người lên long sàng, nương thân thể che đậy, lặng lẽ nhét một viên thuốc
trong tay vào miệng chủ tử.
Viên thuốc này là đêm qua cùng đưa lại đây, bình sứ nhỏ chứa thuốc bột,
viên thuốc này được bao bọc trong giấy, trang giấy viết một dòng chữ cực nhỏ, thuyết minh, sau khi Hoàng đế hôn mê, trước khi ngự y bắt mạch,
cần phải cho Hoàng đế uống.
Thuốc viên là vật bất phàm, vào miệng lập tức tan, nhét vào rồi không cần lại để ý tới.
Có một câu nói rất đúng, tai vách mạch rừng để ngừa vạn nhất, chuyện bí mật không thể nói ra ngoài miệng.
Tôn Tiến Trung tim đập dồn dập, tay cũng run nhè nhẹ, nhưng tốt xấu gì
cũng trải qua không ít việc lớn việc nhỏ, vẫn vô cùng lưu loát làm xong, không lộ chút sơ hở nào.
Ông ta cũng không biết thuốc viên này có công hiệu gì, chỉ có thể trong
lòng lo sợ hầu hạ Xương Bình Đế cởi giày nằm xuống, xả chăn gấm đắp lên.
Hoàng Thái tử và mấy văn võ trọng thần đi vào hầu, quan viên còn lại chỉ có thể chờ ở ngoài điện.
Ba ngự y bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới, trong đó ngự y đứng đầu là
được ngự tiền thái giám cõng chạy như điên lại đây, ông ấy tuổi tác lớn
chạy không được, bị thả xuống đất cũng không rảnh lo nghỉ, đỡ đỡ mũ,
liền bò lăn đi vào.
Lão ngự y họ Kim, vừa bắt mạch chính là cả kinh: “Bệ hạ mạch tượng căng
chặt cứng rắn, vừa ngắn vừa gấp, đây là nóng giận công tâm dẫn phát gan
dương thượng kháng.”
Gan dương thượng kháng, tức là cao huyết áp, nghiêm trọng có thể mất
mạng tại chỗ. Hai năm nay Xương Bình Đế đã ẩn ẩn có bệnh trạng này, cũng được ngự y báo cho nhiều lần phải bảo trì tâm tình bình thản.
Ba ngự y đều biết tình huống, bởi vậy không ai kinh ngạc, theo quy củ hai người khác nhanh chóng tiến lên thay phiên thăm mạch.
Thật là như vậy sao?
Kỳ thật cũng không phải, lần này Hoàng đế tất nhiên bạo nộ, nhưng không
nghiêm trọng như ngự y bắt mạch như vậy, nguyên do là viên thuốc kia
ngụy trang.
Không sai, chính là ngụy trang.
Cao Húc hiểu biết tình huống bệnh của Xương Bình Đế, sai người chuyên
môn nghiên cứu chế tạo thuốc nhằm ngụy trang. Nhưng mọi việc đều có tính hai mặt, Lưu thái y tỏ vẻ, nếu không muốn bị chẩn bệnh ra dấu vết, dược vật chỉ có thể không độc không hại, hơn nữa hiệu quả duy trì thực ngắn
ngủi.
Vậy là được rồi, rốt cuộc ngoại trừ đế vị, Cao Húc cũng không tính toán
làm gì phụ hoàng hắn, xong việc khiến cho đối phương an hưởng tuổi già
đi.
Ngụy trang thành công, hắn an bài bước kế hoạch tiếp theo.
An bài gì chứ?
Bước tiếp theo an bài chính là Kim ngự y.
Chờ ba vị ngự y, cùng với các thái y phía sau đuổi tới thay phiên bắt
mạch, nhanh chóng xác nhận tình huống là thật không sai, Kim ngự y là
ngự y đứng đầu, lập tức nói với Cao Húc: “Điện hạ, bệnh tình của bệ hạ
rất nghiêm trọng, cần lập tức thi châm, chậm liền không kịp.”
Ngự y thái y còn lại thâm chấp nhận, sôi nổi tán thành.
Cao Húc gật đầu: “Lập tức thi châm, không được chậm trễ.”
Người phụ trách thi châm là Kim ngự y y thuật cao minh nhất, nhưng tình
huống Hoàng đế lần này hiển nhiên có chút nghiêm trọng, khuôn mặt già
đầy nếp nhắn của ông vô cùng nghiêm túc: “Bẩm điện hạ, trong nội thất
người rất nhiều, chỉ sợ……”
Lời còn chưa dứt, nhưng mọi người đều hiểu, hiện trường thi châm đương
nhiên cần bảo trì an tĩnh, người không liên quan có thể càng ít càng
tốt.
“Kim ngự y chọn người hiệp trợ, Càn Thanh cung lưu lại hai người hầu hạ, còn lại chư vị theo cô cùng lui ra ngoài.”
Cao Húc dứt khoát lưu loát, lãnh đám người Vương Thụy Hành, Hoắc Xuyên ra nội thất, chờ bên ngoài.
Kim ngự y chọn dược đồng của chính mình làm trợ thủ, Càn Thanh cung lưu
lại người là Tôn Tiến Trung và đồ đệ của ông ta, nói là hầu hạ kỳ thật
là giám sát.
Vì tránh ảnh hưởng, cửa nội thất được đóng lại, hai bên không nhịn được nhìn nhau.
Tuy không hiểu biết lẫn nhau, nhưng có thể lưu lại cuối cùng, trong lòng hai bên đều hiểu rõ.
Kim ngự y có một bộ kim châm tổ truyền vô cùng tinh diệu, trị bệnh cứu
người tương đối lợi hại. Nhưng mọi người đều không biết, bộ châm pháp
này còn một phần nhỏ không phải cứu người dùng.
Cứu người và hại người, thường thường chỉ ở một ý niệm của người hành y.
Kim ngự y đương nhiên không dám hại Hoàng đế, nhiệm vụ của ông chính là
trước khi đại cục định ra, làm trạng huống thân thể Hoàng đế không thích hợp ngồi trên long ỷ.
Tường đảo mọi người đẩy, tuy hình dung Xương Bình Đế như vậy không quá
thích hợp, nhưng vẫn là cái lý này, Đông Cung đã nắm quyền, cha con
tranh chấp, hắn là tất thắng.
Lão ngự y tất nhiên trung tâm với Hoàng đế, nhưng ông còn có bốn đời
cùng đường con cháu, nếu đại thế đã mất, kết quả đã định, ông không giãy giụa lâu lắm, đã bị công hãm.
Trên tay ông động tác không ngừng, từng cây kim châm trát trên đầu trên
người Hoàng đế, đáy lòng an ủi chính mình, tốt xấu gì Hoàng Thái tử chỉ
cần ngụy trang, hiển nhiên cũng không tính toán hành thích vua.
Ai, không thể không thừa nhận, kim thượng tương đối ngu ngốc, Đông Cung
anh minh, lê dân bá tánh thiếu bị lăn lộn mười năm hai mươi năm cũng là
chuyện tốt.
Hai bên Kim ngự y, Tôn Tiến Trung tuy không nói chuyện với nhau, nhưng
lại phối hợp vô cùng ăn ý, hơn nửa canh giờ sau, cửa nội thất bị mở ra.
Cao Húc lãnh đám người