Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 129


trướctiếp

Editor: Vy Vy 1505

Huynh muội là gặp lại sau giờ ngọ, Kỷ Minh Tranh rất có đúng mực, mặc dù cực lưu luyến, tới chạng vạng, hắn vẫn là cáo lui.

Lần này từ biệt không biết khi nào mới có thể lại tụ, Kỷ Uyển Thanh khó chịu vô cùng, cường đánh tinh thần cáo biệt huynh trưởng, vẫn là âm thầm rơi nước mắt.

Trở lại trong phòng, Cao Húc thấy, khó tránh khỏi đau lòng: “Khóc cái gì, đây không phải chuyện tốt sao?”

Hắn đặc biệt dành thời gian bồi dưỡng cảm tình với con trai, nửa buổi chiều, hai cha con đã thân thiết như xưa. An nhi chơi đùa hồi lâu cũng mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trong lòng ngực phụ thân, mơ màng sắp ngủ.

Cao Húc giao con trai cho nhũ mẫu bế về phòng bé ngủ, lại dặn dò hầu hạ cho kỹ.

Bình lui tất cả cung nhân thái giám, hắn tự mình vắt khăn ấm lau mặt cho thê tử, ôm người vào ngực vỗ nhẹ lưng trấn an.

Tuy ôm ấp này cảm giác không giống ca ca, nhưng đồng dạng rộng mở ấm áp, cảm giác an toàn mười phần, Kỷ Uyển Thanh thấp thấp dỗi nói: “Điện hạ, chàng cũng không nói trước cho thiếp.”

Kinh hỉ tới quá lớn, quá đột nhiên, tuy nàng khóc một hồi, lại là vạn phần vui sướng, chóp mũi còn chút hồng, mắt đẹp lại sáng lấp lánh.

Cao Húc khẽ mỉm cười, hắn chính là không hy vọng nàng một mình khóc thút thít.

“A?”

Kỷ Uyển Thanh kỳ thật cũng không rối rắm, nàng ngược lại nhớ tới một vấn đề khác: “Ca ca thiếp hồi kinh, vậy nhị thúc……”

Tước vị Tĩnh Bắc Hầu trời xui đất khiến bị nhị thúc Kỷ Tông Hiền thừa hưởng, tuy Kỷ Minh Tranh lập công lớn, cũng không sợ không có tiền đồ, nhưng tổ mẫu Hà thái phu nhân còn sống, sau khi hắn hồi kinh không thể không về nhà.

Nếu là ở trong cái nhà kia, sợ hắn sẽ nghẹn khuất.

Theo hiểu biết của Kỷ Uyển Thanh đối với một nhà nhị thúc, người nhà này có lẽ năng lực không lớn, nhưng lại gây ra không ít chuyện xấu, con cóc bò lên chân, cho dù nó không cắn người, chỉ sợ cũng làm người quá sức ghê tởm.

“Thanh Nhi yên tâm, cô ban một tòa nhà cho ca ca nàng trước.” Đây là hoàng gia ban ân, có bậc thang, Kỷ Minh Tranh là người thông minh khẳng định liền nhanh nhẹn vào ở.

Nhắc tới đương nhiệm Tĩnh Bắc Hầu, Cao Húc không khỏi nhớ tới Tề gia huynh đệ, đáy mắt hắn lập tức ám ám.

Lúc trước, Kỷ gia chính là thiếu chút nữa kết thông gia với ám điệp Thát Đát.

Không, kỳ thật đã hạ sính, ba thư sáu lễ đã hoàn thành hai thư năm lễ, nếu hà khắc mà nói, Kỷ Uyển Xu đã xem như con dâu Tề gia.

Vốn dĩ Cao Húc đã không có ấn tượng tốt với một nhà Kỷ nhị thúc, việc này qua đi, chẳng những ấn tượng rớt xuống đáy cốc, mà còn tăng thêm chán ghét.

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Việc này cô sẽ xử lý tốt, nhất định không để ca ca nàng bị ủy khuất, Thanh Nhi đừng lo lắng.”

Về công, Kỷ Minh Tranh là công thần lớn, tất yếu ban thưởng thật mạnh để tỏ rõ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn; về tư, đối phương là bào huynh duy nhất của thê tử, hắnyêu ai yêu cả đường đi.

Kỷ Tông Hiền bậc này sâu mọt vận may nhặt tiện nghi lớn, hưởng phúc nhờ vào công lao của phụ huynh, không yên phận mà còn nơi nơi góp gió tạo mưa, thật sự không đáng giá nhắc tới.

“Dạ.”

Kỷ Uyển Thanh hiểu biết phu quân, cũng hết lòng tin theo hắn, nếu Cao Húc nói như vậy, chuyện của nhà kia khẳng định có thể làm thoả đáng, nàng cũng không hỏi kỹ, chỉ ôm trong lòng hắn ứng.

Cao Húc thấp giọng trấn an thật lâu, thấy cảm xúc thê tử dần dần bình phục, mới nắm tay đi dùng bữa tối.

“Điện hạ suất chúng tướng sĩ tiêu diệt hoàn toàn bảy mươi vạn đại quân Thát Đát, thiếp còn chưa chúc mừng điện hạ hôm nay chiến thắng trở về!”

Trong lòng Kỷ Uyển Thanh là có phu quân, chỉ vì gặp lại huynh trưởng kinh hỉ quá lớn, lúc này mới chiếm cứ tâm thần nàng.

Hiện giờ hoãn hoãn lại, nhìn nam nhân trước mắt gầy gò một chút, nàng đau lòng vô cùng, vội thúc giục hắn rửa mặt chải đầu tắm gội, sớm chút nghỉ ngơi.

Cao Húc mỉm cười ứng, phu thê rửa mặt chải đầu thỏa đáng lên giường, hắn cười nói: “Nương nương không khao thưởng ta chút nào sao?”

Kỷ Uyển Thanh chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn hắn, thấy đáy mắt hắn ngăm đen ẩn có nóng cháy, lúc này mới hiểu ra.

“Chàng cũng không mệt sao?” Nàng dỗi nói.

An nhi đầy ba tháng, lúc trước thái y kiến nghị điều dưỡng cũng đầy, Cao Húc tố thật lâu, kiều thê trong ngực, đương nhiên ngo ngoe rục rịch.

“Không mệt.” mấy ngày gần đây tuy cường độ công tác của hắn rất lớn, nhưng người trẻ tuổi có lòng có lực, tinh thần sáng láng.

Tâm tình thê tử vui sướng, mặt đẹp phiếm phấn, vẫn luôn cười khanh khách, Cao Húc nhìn trong lòng nóng lên, khi nói chuyện, tay đã chui vào bên trong áo ngủ, một đường hướng về phía trước.

Kỷ Uyển Thanh không bài xích chuyện này, rốt cuộc phu thê hài hòa, không thể thiếu linh và dục phù hợp.

Nàng hậu sản đã ba tháng, dáng người khôi phục cực tốt, cũng nhớ hắn vô cùng, nếu phu quân minh xác tỏ vẻ không mệt, nàng liền nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, mặc hắn xoay người phủ lên.

Nàng khung xương tinh tế, hậu sản ngực mông đẫy đà chút, vòng eo lại nhỏ nhắn, Cao Húc dùng hành động thực tế tỏ vẻ hắn thực thích.

Hắn tố lâu rồi, động tác khó tránh khỏi tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc nhớ thương phu thê hồi lâu không đôn luân, sợ là nàng không quá thích ứng, nghĩ từ từ tiến dần mới tốt, hắn lướt qua một hồi liền thôi.

Màn gấm buông xuống, hồi lâu, rên rỉ thô suyễn vội vàng yêu kiều mới bình ổn, Cao Húc nghiêng người ôm thê tử, vừa nhẹ vỗ về lưng nàng, vừa tinh tế hôn thái dương nàng mướt mồ hôi.

Trấn an thật lâu, người trong lòng ngực dần dần bình ổn, hắn xả chăn gấm đắp lên cho hai người mới thấp giọng dặn dò: “Thanh Nhi, ngày mai liền khải hoàn hồi kinh.”

“Nàng và con trai ở Thanh Ninh Cung là được, mọi việc bên ngoài có cô, nàng không cần phí công.”

Kỷ Uyển Thanh vốn mơ màng sắp ngủ, nghe vậy cả kinh, vội trợn mắt dò hỏi: “Vậy, bệ hạ bên kia……”

Đại quân chiến thắng trở về, hoàn toàn đánh tan bảy mươi vạn đại quân Thát Đát, Thát Đát ít nhất trong vòng hai mươi năm lại vô lực xâm nhập phía nam, Hoàng đế nên trở về, hơn nữa ông ta khẳng định lấy tốc độ phi thường mau trở về.

Đại quân làm công tác kết thúc tiêu phí chút thời gian, nói không chừng, loan giá của Xương Bình Đế đang trên đường về kinh thành rồi.

Đông Cung chỉ dựa vào trận chiến này, danh vọng đã hoàn toàn áp Hoàng đế kinh hoảng “Nam thú”, đặc biệt ở bắc địa, nhìn xem giờ phút này dân chúng phát ra từ nội tâm tôn sùng ai?

Đương nhiên là Hoàng Thái tử điện hạ lâm nguy không sợ, động thân mà ra, cũng một lần dẹp yên đại quân Thát Đát, cho bắc địa mấy chục năm thái bình.

Này đã hoàn toàn xâm phạm ích lợi căn bản của Hoàng đế, làm mâu thuẫn giữa hai cha con hoàn toàn trở nên gay gắt.

Đối với Hoàng đế, mặc kệ chính mình làm chuyện gì, sai lầm đều thuộc về đối phương, khi nguy nan giao cho quyền bính,


trướctiếp