Editor: Vy Vy 1505
Màn đêm đen nhánh, giống như vẩy mực, doanh
địa Đại Chu dưới chân Yến Sơn lửa trại hừng hực, một đội tiếp một đội
binh sĩ cầm mâu áo giáp sáng loáng, đâu vào đấy tuần tra doanh địa trong bóng đêm.
Binh sĩ chinh chiến cả ngày ngã đầu liền ngủ, doanh
trướng rậm rạp an tĩnh không ánh sáng, xa xa nhìn lại, chỉ có một lều
lớn đèn đuốc sáng trưng.
Nơi này ở trung tâm đại quân, đúng là
lều của Hoàng thái tử, Thái tử điện hạ suốt đêm thương nghị chiến sách
với chư vị đại tướng.
“Lương thảo của Thát Đát hẳn là sắp hết rồi.” Cao Húc nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi nói.
Từ sau khi Thát Đát bị vây trong Yến Sơn, đường vận chuyển lương thảo đã bị cắt đứt, chiến dịch không ngừng, ít nhất cũng phải cho binh lính ăn
cơm no, tình huống này cho dù trước khi đại chiến nổ ra chuẩn bị sung
túc, lại tính toán tỉ mỉ lương thảo sử dụng, lúc này cũng không còn bao
nhiêu.
Kế hoạch tác chiến ngày mai đã thương lượng thỏa đáng,
ngay sau đó hắn chuyển đề tài: “Chư vị, dựa theo lúc trước ám điệp
truyền tin quy mô đại khái kho lúa của Thát Đát, thô sơ giản lược tính
ra, lương thảo của Thát Đát nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ mười một mười hai ngày.”
“Thát Đát chắc chắn sẽ mạnh mẽ phá vây trước lúc đó.” Cứng rắn phá vây tất nhiên thương vong thảm trọng, nhưng tới lúc sắp
sửa đạn tận lương tuyệt, lại chỉ có thể liều mạng.
Thát Đát có
bảy tám chục vạn đại quân, Đại Chu cũng thế, nhưng Đại Chu muốn vây
quanh Thát Đát, khó tránh khỏi phân tán binh lực.
Nếu Thát Đát tụ lại binh lực, chọn một điểm đột nhiên khởi xướng mãnh liệt công kích,
cho dù hao binh tổn tướng, chỉ sợ cuối cùng vẫn sẽ phá vây thành công.
Đại Chu phải làm, chính là tìm ra những điểm kẻ địch có khả năng phá vây
nhất, đồng thời bảo đảm lực độ vây kín cũng đủ, còn lại binh lực trấn
thủ những điểm này thật chặt chẽ, gia tăng lớn nhất trình độ khó khăn
Thát Đát phá vây.
Cũng lớn nhất trình độ tiêu diệt quân địch.
Một khi Thát Đát giảm quân số nghiêm trọng, mặc dù phá vây ra ngoài, cũng
không khó đối phó, Đại Chu nhanh chóng phản ứng lại, liền có thể lập tức bọc đánh truy kích, giết sạch quân chủ lực.
Đến lúc đó, lần này đại chiến cơ bản báo cáo thắng lợi.
“Chư vị tướng quân chinh chiến nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, có giải
thích gì khác, cứ việc nói thoả thích, không cần cố kỵ.”
Cao Húc
khí độ nổi bật, không giận tự uy, trên môi lại mang ý cười, thái độ vô
cùng ôn hòa, tuy ngày xưa các tướng quân này không tiếp xúc với Đông
Cung, nhưng mấy ngày nay, ấn tượng tốt lại tăng nhiều.
Hoàng thái tử điện hạ lòng mang gia quốc, trước tiên động thân mà ra,
thay mặt thiên tử thân chinh, lại bày mưu lập kế, quyết thắng địch ngoài ngàn dặm.
Dĩ vãng, Thái tử chỉ mạnh chính vụ triều vụ, không nghĩ tới, ngay cả quân vụ cũng kiệt xuất như thế.
Đại chiến cho tới bây giờ, chư tướng vui lòng phục tùng Hoàng thái tử, đã
thiệt tình nghe theo hiệu lệnh không thể lay động, không phải chỉ đối
phó có lệ với thánh chỉ “thay mặt thiên tử thân chinh” như lúc trước.
“Điện hạ, mạt tướng cho rằng nên tăng thêm phòng thủ vẫn là mấy chỗ này.”
Nói chuyện chính là Trương Vi Thắng, ông chắp tay, đứng dậy đi đến nơi treo bản đồ địa hình, chỉ mấy điểm.
Cao Húc và cả chư tướng cùng nhau nhìn lại, Trương Vi Thắng điểm mấy vị trí là địa thế trống trải nhất, một khi phá vây thành công, đại quân Thát
Đát có thể nhanh nhất đến bình nguyên, làm kỵ binh lập tức phát huy tác
dụng.
Nơi này, xác thật là địa điểm phá vây tốt nhất.
“Mạt tướng tán thành.”
“Mạt tướng tán thành.”
……Mọi người đều thực tán đồng, nhưng Hoắc Xuyên nghĩ nghĩ, ngay sau đó bổ
sung: “Chỉ là, Thát Đát cũng có thể phỏng đoán ý tưởng của chúng ta.”
Rốt cuộc, chỗ hổng này ưu thế quá lớn.
“Điện hạ, chúng ta có nên chọn thêm nhiều điểm nữa hay không, dự phòng đại quân Thát Đát dương đông kích tây.”
“Nhị vị tướng quân nói rất đúng.” Cao Húc gật đầu, không khác lắm với ý
tưởng trước đó của hắn: “Chỉ là điểm dự phòng, các tướng quân cho rằng
nên chọn nơi nào thì ổn nhất?”
Lúc nên tiếp thu ý kiến quần
chúng, hắn cũng không càn cương độc đoán, các tướng quân tác chiến kinh
nghiệm phong phú, kiến nghị thực quý giá, mỗi hạng mục, hắn đều sẽ
nghiêm túc tự hỏi, lại suy xét kỹ xem có nên tiếp thu hay không.
Lựa chọn địa điểm rất quan trọng, nghe vậy, các tướng quân ngưng thần trầm tư.
Cao Húc nâng mắt, tinh tế xem xét bản đồ địa hình, trầm ngâm nửa ngày, vừa
muốn nói chuyện, không nghĩ tới lại bị tiếng bước chân dồn dập vang lên
bên ngoài lều đánh gãy.
Người tới là Lâm Dương, thân thủ bậc này, đi đường vốn không nên có
tiếng bước chân mới phải, đây là hắn biết chủ tử ở bên trong nghị sự, cố ý ra tiếng.
“Điện hạ, thuộc hạ có việc gấp hồi bẩm.”
“Mau mau vào đây.”
Cao Húc nghe giọng hắn, tinh thần rung lên, Lâm Dương không nói cụ thể chuyện gì, rõ ràng chính là cần tránh tai mắt người khác.
Thời điểm này, thế cục này, hẳn là mật tin từ Thát Đát truyền về.
Gia Lạp có tin tức quan trọng truyền lại!
Quả nhiên, Lâm Dương vội vàng vào lều hành lễ, lập tức trình lên một phong mật tin: