Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 122


trướctiếp

Editor: Vy Vy 1505

Lúc chạng vạng, hai bên thu binh, vừa vặn Gia Lạp và Hoắc Xuyên giao chiến xong, thuận lợi “thoát thân”.

Vết thương cánh tay hắn xác thật rất sâu, máu chảy không ít, vì cẩn thận vẫn nên lập tức đến quân y doanh băng bó thỏa đáng.

Thương thế khó khăn lắm xử lý xong, Gia Lạp còn đang nghe quân y dặn dò tận lực ít dùng sức, liền thấy mành y trướng đột nhiên được vén lên, một nam tử cường tráng đi nhanh vào.

“Gia Lạp huynh đệ, Đại Hãn triệu kiến.”

Gia Lạp chiến đấu hăng hái ba trăm hiệp, gian nan chém giết Mục Hoài Thiện hiện đã truyền khắp toàn bộ doanh địa Thát Đát, Khả Hãn nghe tin đại hỉ, lập tức triệu kiến hãn tướng này.

Công lao này thật sự không nhỏ.

Thát Đát và Đại Chu hàng năm giằng co, nhiều lần đại chiến, đối với những chiến tướng nổi danh của quân địch là nghe nhiều nên thuộc.

Mục Hoài Thiện là Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ, là một khối xương cứng, không ít tướng quân Thát Đát chết trong tay hắn, Thát Đát hận người này nghiến răng nghiến lợi, nhưng tạm thời không ai có thể bắt hắn.

Hiện giờ, Gia Lạp giết được hắn, làm sao bọn họ không phấn chấn vui mừng cho được?

Đây là công lớn, Khả Hãn cực kỳ thưởng thức tiểu tướng này, sai người chờ thương thế hắn băng bó xong, liền triệu đến vương trướng.

Người tới là tâm phúc của Khả Hãn, thống soái Thát Đát Hồ Hòa Lỗ tương đương thưởng thức hậu bối tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cũng không sai người đi mà tự mình tới tìm.

Gia Lạp thấy ông ta, vô cùng kinh ngạc, vội đứng lên: “Đại nhân, mạt tướng có tài đức gì, lao đại nhân đích thân đến.”

“Ha ha ha, sao ta không tới được chứ?”

Hồ Hòa Lỗ thưởng thức nhân tài, thái độ thân cận, cũng không bày cái giá, cẩn thận dò hỏi quân y vài câu, xác định vết thương của Gia Lạp không để lại di chứng, cười to nói: “Gia Lạp huynh đệ, Đại Hãn còn chờ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

“Được!”

Thát Đát dân phong bưu hãn, cho dù là quân sĩ hay là bá tánh, tác phong đều rất hào phóng, Gia Lạp cũng không vô nghĩa, lập tức ứng, đi theo ra ngoài.

Khoảng cách vương trướng cũng không quá xa, Hồ Hòa Lỗ, Gia Lạp hai người vừa đi vừa nói chuyện, thực mau liền đến.

Người thông truyền mới vừa vào, liền nghe thấy Khả Hãn vang lên tiếng cười to, sau đó mành được nhấc lên, đối phương tự mình vén mành, nghênh đón dũng sĩ tuổi trẻ.

Khả Hãn đánh giá Gia Lạp, Gia Lạp anh khí bừng bừng, thân hình vững chắc, cung kính có lễ lại không mất hào sảng, hắn vô cùng thưởng thức.

Thật tốt quá, Thát Đát vô cùng cần đại tướng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thổi một luồng gió mới vào tầng lớp thống soái.

Gia Lạp chém giết danh tướng Đại Chu, hành động này chứng minh rất nhiều thứ, Khả Hãn không chút do dự: “Ngay trong ngày phong Gia Lạp thành Chiêu Dũng đại tướng quân, chưởng Hãn Hòa Vạn Hộ Phủ.”

Thát Đát cũng giống quan chế ở Đại Chu, cũng có quan phẩm quan hàm, Chiêu Dũng đại tướng quân là chính tam phẩm, Gia Lạp tuổi này có thể được phong, thật sự tương đương khó lường.

Còn về Vạn Hộ Phủ, là chỉ các địa phương ở Thát Đát, tương đương Tuyên Phủ, Đại Đồng của Đại Chu, phía dưới trực tiếp cầm binh, nhân số còn không ít, Thát Đát hiện giờ cũng chỉ có mười tám Vạn Hộ Phủ.

Gia Lạp có thể nói là một bước lên trời, trực tiếp tấn thân thành nhân vật cao tầng trong giai cấp thống trị của Thát Đát, đủ có thể thấy Thát Đát Khả Hãn thưởng thức và xem trọng hắn như thế nào.

“Mạt tướng lĩnh mệnh, tạ Đại Hãn đại ân.”

Gia Lạp lưu loát quỳ một gối xuống đất, lớn tiếng tạ ơn, trên mặt khó nén kích động, hận không thể máu chảy đầu rơi để báo đại ân.

Khả Hãn cười ha ha: “Tốt! Mau mau đứng lên.”

Hắn tự mình cúi người, nâng thanh niên trước mắt lên, cuối cùng, lại quan tâm nhìn cánh tay đối phương mới vừa băng bó xong, hỏi: “Vết thương có trở ngại gì không?”

Đối với một võ tướng, cánh tay không thể để lại mầm bệnh.

“Hồi bẩm Đại Hãn, mạt tướng không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Trên mặt Gia Lạp hãy còn mang kích động, nhưng rốt cuộc làm người trầm ổn, đã trấn định lại không ít.

Tâm tính như vậy thật sự khó được, Khả Hãn, Hồ Hòa Lỗ thấy thế càng thêm vừa lòng.

“Đại Hãn, chúng ta nên thương nghị kế hoạch tác chiến ngày mai.”

Đây là chuyện quan trọng nhất, thu nạp tiểu tướng xong, thấy hiệu quả lộ rõ, Hồ Hòa Lỗ lập tức chuyển đề tài.

Khả Hãn gật đầu: “Mau mời chư vị tướng quân lại đây.”

Thân vệ lập tức lĩnh mệnh đi, Hồ Hòa Lỗ vỗ vỗ bả vai Gia Lạp, cùng hắn đi theo phía sau Khả Hãn, tìm một chỗ trong vương trướng ngồi xuống.

Vị trí của Hồ Hòa Lỗ đương nhiên ở ghế đầu tiên bên phải phía dưới Khả Hãn, mà Gia Lạp chọn ghế hạng bét ngồi xuống.

Hắn hơi rũ mắt, giấu tiếp tinh quang chợt lóe mà biến mất, suy đoán trước đó không sai, chém giết Mục Hoài Thiện, vừa tự tay báo thù cha, vừa nhân cơ hội chen vào trung tâm đầu não đại quân Thát Đát.

Hắn thành công.

Khả Hãn ra lệnh một tiếng, vừa mới hạ chiến trường, các tướng quân còn chưa kịp sửa sang lại đều tới. Mọi người đầy mồ hôi mùi máu, nhưng thời khắc phi thường, ai cũng không rảnh lo.

Vào vương trướng, hành lễ với Khả Hãn, mọi người sôi nổi xoay người ngồi xuống.

Gia Lạp lớn như vậy một gương mặt lạ, đương nhiên không thể xem nhẹ, nhưng người có thể ngồi trong này, không ai không tin tức linh thông, lập tức liên tưởng đến dũng sĩ trẻ tuổi chém giết hãn tướng Đại Chu.

Thời khắc mấu chốt lại nhảy ra một tiểu tướng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mọi người đều


trướctiếp