Editor: Vy Vy 1505
“Là vị nào phò mã?”
Hỏi chuyện là Hà ma ma, bà nhận ra tiểu thái giám này, là Tiểu Ngô Tử đồ đệ của Trương Đức
Hải, sư phụ hắn theo chủ tử thân chinh, lưu hắn lại, hợp tác với Phó
tổng quản cùng nhau xử lý trong ngoài sự vụ Thanh Ninh Cung.
Dù sao hai vị chủ tử lớn nhỏ ở hậu điện đều là thịt đầu quả tim của Thái tử điện hạ, không thể chậm trễ mảy may.
Tiểu Ngô Tử có sư phụ chiếu cố, xưa nay ở Thanh Ninh Cung rất có địa vị, làm người cũng ổn trọng, hiếm khi thấy bộ dáng hoảng loạn như vậy, đám
người Hà ma ma thấy thế, cũng có chút khẩn trương.
“Là Tề phò mã nhà An Nhạc đại trưởng công chúa.”
Tuy Kỷ Uyển
Thanh ở trong nội thất, nhưng vẫn luôn ngưng thần nghe, nghe vậy trong
lòng rùng mình. Nàng biết Tề phò mã, chức quan của đối phương là Kinh
Cấm Vệ phó Chỉ Huy Sứ, trước khi Cao Húc rời kinh đã nói với nàng, hắn
giao phòng ngự kinh thành và hoàng thành cho hai người.
Bởi vì
địa vị Thái tử phi đặc thù, hơn nữa đề cập phòng ngự hoàng thành, mấy
ngày nay, mỗi ngày Kinh Cấm Vệ Chỉ Huy Sứ Chử Tông Bảo đều sẽ dành thời
gian đến đây, đơn giản bẩm báo hoàng thành, thậm chí kinh thành gió êm
sóng lặng.
Cao Húc đã nói với nàng, người này là tâm phúc đáng tin của hắn, vì tỏ vẻ trịnh trọng, Kỷ Uyển Thanh đều sẽ tự mình tiếp kiến.
Gặp thời kỳ đặc thù này, cửa lớn rộng mở, người hầu hạ tiền điện hậu điện
đều có mặt trong ngoài phòng, nam nữ đại phòng liền không ngại.
Hôm nay Chử Tông Bảo còn chưa đến, Tề Diệu Lâm lại vội vã tới, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Nhớ tới phu quân từng dặn dò, nếu có gì xấu đột phát, cần lập tức rời kinh, trong lòng nàng căng thẳng.
“Ma ma, con đi ra ngoài nhìn xem.”
Kỷ Uyển Thanh giao An nhi cho Hà ma ma, đứng lên xoa xoa một chút nếp gấp trên vạt áo, vội vàng đi ra ngoài.
Đoàn người bước đi vội vàng, thẳng đến tiền điện, từ cửa sau vào thiên thính thường lui tới tiếp kiến Chử Tông Bảo, nàng ngồi xuống chủ vị, lập tức
nói: “Triệu Tề phò mã.”
Giờ phút này Tề Diệu Lâm lãnh hai thái
giám đã chờ ngoài thiên thính. Hai người phía sau là thái giám thật,
nhưng lại là mật thám Thát Đát, tịnh thân xong, thật vất vả mới an bài
vào công chúa phủ.
Ông ta thuận lợi chút vì là phò mã của An Nhạc đại trưởng công chúa, Thái tử vô cùng tôn kính công chúa, trên làm dưới theo, mọi người Thanh Ninh Cung cũng phá lệ khách khí có lễ với ông ta, nếu không, không có khả năng ông ta được trực tiếp chờ ngoài thiên
thính.
Còn có một chuyện quan trọng là, Tề Diệu Lâm ngụy trang quá mức thành
công, kiên định có khả năng, tình thâm ý trọng với công chúa hơn hai
mươi năm, thật sự không ai sẽ nghi ngờ ông ta là ám điệp Thát Đát.
Mặc dù là Hứa Trì, cũng như vậy.
Có người ngoài vào Thanh Ninh Cung, hắn theo thường lệ trước tiên hộ bên
cạnh Thái tử phi. Chẳng qua, tuy Hứa Trì mặc quần áo thái giám, nhưng
lại là nam nhân hàng thật giá thật, cũng không dám ở gần quá.
Bởi vậy, cho dù là Chử Tông Bảo, hay là Tề Diệu Lâm tiến vào, hắn đều trước sau như một, trước tiên chờ ở cửa điện.
“Thái tử phi nương nương, việc lớn không tốt!” Tề Diệu Lâm vừa được truyền triệu, lập tức bước nhanh vào trong điện.
Vẻ mặt ông ta ngưng trọng nôn nóng, những lời này khiến mọi người thấp
thỏm, ông ta vừa vội vàng vào cửa, vừa bẩm báo: “Kinh Cấm Vệ Chỉ Huy Tư
có mật thám, Chử đại nhân bị thương nặng, trong kinh thành và hoàng
thành đã hỗn loạn.”
“Chử đại nhân lệnh mạt tướng đến, lập tức hộ nương nương và tiểu điện hạ rời kinh!”
Lời vừa nói ra, trong điện ngoài điện hoàn toàn hoảng sợ, Kỷ Uyển Thanh tim đập lỡ một nhịp, đang muốn mở miệng nói tiếp, lại nhíu mày đẹp.
Tề Diệu Lâm nện bước quá nhanh.
Phải biết rằng, chủ tử tiếp kiến cấp dưới cũng là có quy củ lễ nghi nghiêm khắc.
Ví dụ như giờ phút này, nếu dùng hai vạch chia sảnh này thành ba phần bằng nhau, Kỷ Uyển Thanh ngồi ở chủ vị, bình thường cung nhân thái giám đáp
lời, vị trí đứng nên là vạch gần nàng.
Nhưng Tề Diệu Lâm không
phải cung nhân thái giám, tuy ông ta là phò mã của An Nhạc đại trưởng
công chúa, nhưng chung quy là ngoại nam, hơn nữa Thái tử còn không có
mặt, ông ta nên dừng bước tại vạch phía xa, kéo ra khoảng cách thích hợp với Thái tử phi mới đúng.
Điểm này, Chử Tông Bảo rất đúng mực,
mỗi lần đều đứng đúng vị trí, rũ mắt cúi đầu, hơi hơi cúi người, hoàn
toàn sẽ không liếc mắt lên ghế trên.
Tề Diệu Lâm là phò mã hoàng gia, hẳn là càng biết rõ quy củ mới phải.
Nếu nói ông ta quá mức nôn nóng, hơn nữa quan hệ công chúa phủ và Đông Cung thân hậu cho nên ông ít cố kỵ, cũng không phải không được.
Nhưng Kỷ Uyển Thanh lại như cũ cảm thấy không đúng.
Nàng nhìn Tề Diệu Lâm, tính cả hai thái giám phía sau đối phương cũng thu
vào đáy mắt, ba người đang vội vã bước đến gần, trong phút chốc, chuông
cảnh báo trong lòng nàng xao vang.
“Ngươi đứng lại!”
Kỷ Uyển Thanh “đằng” một tiếng đứng lên, nhấc chân liền muốn lui về phía sau.
Mới vừa rồi Tề Diệu Lâm lớn tiếng doạ người, dùng tin tức chấn động hù
trong điện ngoài điện nhảy dựng, tuy thân phận của ông ta có thể phá lệ
khiến người ta tin tưởng, nhưng trong nháy mắt, nàng lập tức phát hiện
không ổn.
Cao Húc là ai chứ?
Chử Tông Bảo là tâm phúc được hắn tin trọng. Có thể giao thác kinh thành, hoàng thành, thậm chí vợ
con, năng lực của ông ấy tuyệt đối không thể khinh thường, sao có thể dễ dàng bị một mật thám làm trọng thương ngã gục?
Cho dù là thật
sự, Kỷ Uyển Thanh tin tưởng chỉ cần đối phương còn thừa một hơi, bò cũng phải bò đến Đông Cung, làm sao có thể giao hai vị chủ tử lớn nhỏ cho
người khác?
Tề Diệu Lâm đang nói dối!
Ông ta chính là mật thám trong Kinh Cấm