Editor: Vy Vy 1505
Kế Châu, thành trì giữ cửa quan trọng ở bắc cương Đại Chu, cách kinh
thành vô cùng gần. Nếu Kế Châu bị công phá, quân địch muốn tiến công
kinh đô, tuy không nói một đường đường bằng phẳng, nhưng những thành lớn quan trọng như vậy là không có.
Pháo đài quan trọng bậc này xưa nay là một trong những cứ điểm được
trọng binh phòng thủ, thành trì kiên cố dị thường, tướng sĩ dũng mãnh,
sao có thể một sớm bị phá chứ?
Chuyện này phải nói từ Thát Đát.
Thát Đát mơ ước Trung Nguyên đã lâu, cũng vì thế nỗ lực rất nhiều thế hệ.
Đương nhiệm Thát Đát Khả Hãn và phụ hãn của hắn đều là nhân vật cái thế, áp lực bọn họ áp lên bắc cương Đại Chu lớn chưa từng có. Không chỉ
thường phát quân nam hạ chinh phạt, cho dù là thời kỳ tạm nghỉ ngơi lấy
lại sức cũng không quên nỗ lực.
Đại Chu cài ám điệp ở Thát Đát, ngược lại, Thát Đát cũng như thế.
Tuy Kế Châu vô cùng cảnh giác, nhưng kẻ địch nỗ lực bằng mọi cách, luôn có mấy con cá lọt lưới.
Không sai, không lâu trước đây Hoàng hậu bị lừa, phối hợp Thát Đát xếp
vào mật thám, tuy bị thanh trừ, nhưng trước đó còn có người cũ linh tinh ẩn núp được.
Cũng là vừa khéo, Kế Châu bị lặp lại tẩy xuyến, lại một lần nữa an bài
người, có một mật thám lâu năm vô cùng may mắn được đặt thủ cửa thành.
Tin tức tốt liên tiếp, ngay sau đó, lại một tin tức quan trọng lặng lẽ truyền về Thát Đát vương đô.
Mật thám ẩn núp ở Kế Châu, trong lúc vô ý phát hiện một điểm đáng ngờ,
thân thể thống soái Lạc Úy Quân hình như xuất hiện chút vấn đề.
Lạc Úy Quân năm nay gần bảy mươi tuổi, là lão tướng nổi danh Đại Chu.
Tuy ông ấy lớn tuổi, nhưng thân thể khoẻ mạnh, vô cùng dũng mãnh, hơn xa các đại tướng tráng niên, mưu lược hơn người, hơn nữa kinh nghiệm chiến tranh thập phần phong phú.
Hiện ông ấy đã trải qua ba triều, trung thành và tận tâm, là nhân vật
đại biểu của đảng bảo hoàng trung lập, bởi vậy Xương Bình Đế để ông ấy
trấn thủ Kế Châu, một trong những nơi quan trọng nhất ở phương bắc Đại
Chu.
Nhưng người lớn tuổi, luôn có thời điểm già cả, cuối năm ngoái, Lạc Úy
Quân phát hiện chính mình ngẫu nhiên sẽ choáng váng, trước mắt biến
thành màu đen, phải chờ một lát mới có thể khôi phục.
Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chậm trễ một chút, rất có thể sẽ
dẫn phát hậu quả nghiêm trọng. Ông ấy không phải người luyến quyền, lập
tức lặng lẽ trình mật tấu cáo lão về hưu, xin Hoàng đế chọn người khác
thay thế, để cho ông lui ra.
Lạc Úy Quân dứt khoát lưu loát, nhưng lại làm Xương Bình Đế khó khăn.
Phải biết rằng, mấy biên thành này vô cùng quan trọng, thủ tướng tay nắm trọng binh, cách kinh thành cũng không xa, Hoàng đế trời sinh tính đa
nghi, muốn một lần nữa chọn người, nói dễ hơn làm.
Mấu chốt Lạc Úy Quân còn đặc biệt tỏ vẻ, con cháu của ông thực bình
thường, năng lực không đủ, không thể ủy thác trọng trách này.
Như vậy do dự, nháy mắt, đông đi xuân tới.
Bệnh trạng Lạc Úy Quân choáng váng càng thêm nghiêm trọng, thậm chí
thường đau đầu như muốn nứt ra, bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục trình
một mật tấu, thuyết minh tình huống chính mình.
Nhưng Hoàng đế tạm thời còn chưa hạ ý chỉ, ông ấy như cũ không thể dỡ xuống chức vụ.
Làm một thống soái có trách nhiệm, tuy quân vụ bận rộn rất nhiều nhưng
chỉ cần có thể phân thân, mỗi ngày ông chắc chắn sẽ lên tường thành một
chuyến, cẩn thận tuần tra phòng ngự.
Hôm đó, khi Lạc Úy Quân tuần sát phòng ngự, choáng váng lại tới nữa, bất đắc dĩ, ông phải dừng bước một chút, chờ nó qua đi.
Nhưng chính là như vậy vừa khéo. Việc ông dừng bước, hơi hơi nhắm mắt, lại bị một ám điệp Thát Đát thu vào đáy mắt.
Lạc Úy Quân trị quân thực nghiêm, mỗi tuần đều bài tra mật thám một lần. Nhưng chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp, nhiều năm qua, chắc chắn có vài con cá lọt lưới.
Mấy ám điệp này chức vị không cao, nhiều nhất chỉ là ngũ trưởng, nhưng
không thể không nói, bọn họ có thể ẩn nấp qua bài tra nghiêm khắc, khẳng định không phải nhân vật đơn giản.
Ám điệp chẳng những am hiểu thám thính tin tức, hắn thậm chí còn biết
được không ít y lý, vừa thấy Lạc Úy Quân tạm dừng, lập tức phát hiện có
dị thường.
Hắn không dấu vết quan sát, thấy đối phương mặt mày hồng hào y như ngày cũ, không nhịn được trong lòng vừa động.
Lạc Úy Quân tòng quân hơn năm mươi năm, kiếp sống quân lữ khó tránh khỏi khiến ông ta có cử chỉ hào phóng, trong đời thích nhất chén lớn uống
rượu mồm to ăn thịt, kết hợp tuổi tác và giờ phút này sắc mặt và bệnh
trạng của ông.
Ám điệp lớn mật phán đoán, đối phương có lẽ là gan dương thượng kháng?
Cái gọi là gan dương thượng kháng, kỳ thật chính là cao huyết áp, trị liệu không đúng chỗ, thực dễ dàng chết đột ngột.
Người này thật đúng là đoán đúng rồi, Lạc Úy Quân đã được quân y chẩn
trị, đáng tiếc hiệu quả cũng không tốt, hơn nữa trước mắt chuẩn bị giao
tiếp phòng ngự, ông ấy căn bản không rảnh ngừng việc, nghỉ ngơi trị
liệu.
Ám điệp can đảm cẩn trọng, cẩn thận suy tính, cảm thấy suy đoán rất có
thể là thật sự. Hắn biết gần đây Khả Hãn có ý muốn tấn công Đại Chu, tận dụng thời cơ, nếu mất sẽ không tới nữa, vì thế lập tức truyền tin về
vương đô.
Thát Đát Khả Hãn suốt đêm triệu y sĩ, cẩn thận dò hỏi chứng bệnh này,
cuối cùng ngay tại chỗ quyết định, lập tức đánh bất ngờ Kế Châu.
Mật thám Thát Đát thủ cửa thành, nhìn chuẩn thời cơ bỏ thuốc nhóm người
thủ thành và quân sĩ phụ cận, lại hợp tác với đồng liêu nhào tới yểm hộ, chấp nhận cả người trúng vô số mũi tên, chính là mở cửa thành ra một
khe hở.
Cửa thành vừa mở, tiên phong Thát Đát sớm có chuẩn bị lập tức công tiến vào.
Vốn dĩ, tốt xấu gì Kế Châu cũng binh hùng tướng mạnh, cửa thành có hạn,
tiên quân Thát Đát tiến vào chỉ có một ít, lập tức đánh ra cũng không
phải không được.
Chỉ tiếc, thống soái Lạc Úy Quân trong cơn giận dữ, thế nhưng trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống đất.
Ông ấy chết đột ngột.
Tướng lãnh cấp cao Kế Châu không thể tránh được dẫn phát xôn xao, tại
thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, bỏ qua ngắn ngủn một chớp mắt, ảnh
hưởng có thể rất