Phục Kim Tiến hét lên từ phía trái xe và nhìn thấy Trương Anh Hào dang hai
tay bất lực. Người tài xế chiếc xe tải bên Trương Anh Hào cũng mở cửa
xe. Suýt nữa thì cửa đập vào mặt Trương Anh Hào.
“Các anh điên hả?”
Trương Anh Hào rút thẻ. Giơ cao một thoáng về phía anh ta, thế là đủ.
Tài xế rút lui vào buồng lái.
“Nó đi rồi!” - Trương Anh Hào nói.
Phục Kim Tiến bây giờ đã đứng bên Trương Anh Hào.
“Đúng, mình cũng thấy rồi. Nó đã...” - Phục Kim Tiến nhìn quanh.
Mặt trời đang tỏa sáng. Chỗ nào cũng có bóng đen. Mọi chiếc xe đều đổ bóng. Nhưng không chiếc bóng nào chuyển động hoặc có hình dạng giống kẻ sát
nhân tàn khốc nọ. Nó quả thật đã xỏ mũi được hai người Trương Anh Hào.
Người trong những chiếc xe đậu quanh đó cũng đã để ý vì những cử chỉ khẩn
trương của hai người Trương Anh Hào. Thêm một lần nữa, Trương Anh Hào
được chứng kiến con người ta khi rảnh rỗi có thể tò mò đến mức độ nào.
Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào lặng lẽ đập nốt những chỗ kính rạn. Mảnh
kính vụn rơi lạo xạo vào trong xe như vô vàn những hạt băng nhỏ.
Người chung quanh dĩ nhiên muốn biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng những câu
hỏi của họ không được trả lời. Trong khi Phục Kim Tiến lau chùi ghế anh, Trương Anh Hào nhìn thật kỹ chiếc ghế bên tay lái.
Tim Trương Anh Hào đập nhanh hơn khi nhận thấy hai thanh đao đã đâm sâu tới mức nào.
Có chỗ thậm chí thủng cả ra sau. Nếu đâm trúng, nó sẽ dễ dàng xuyên qua
cơ thể Trương Anh Hào.
Phục Kim Tiến hỏi: “Ta đi tiếp chứ?”
“Để hết kẹt xe đã.”
“Có kẻ không muốn bọn mình theo dõi, Anh Hào à. Hắn đánh giá chúng mình cao thế sao?”
“Có vẻ như thế.”
“Mình ngạc nhiên thật đấy!”
“Tại sao?”
“Bọn mình không biết hắn.” - Phục Kim Tiến đóng cửa lại trong lúc Trương Anh Hào dọn kính vỡ trên ghế mình ngồi. - “Mình chưa bao giờ đụng chạm tới
hắn, vậy mà hắn vẫn muốn hủy diệt bọn mình. Cứ như thể ta đang đến gần
hắn quá.”
“Có lẽ mình đang tới gần hắn thật đấy.” - Bạn Trương Anh Hào nhún vai, ngắm đằng sau chiếc Hạ Cửu Vũ 011 đậu ở trước.
“Anh Hào, mình thật không biết chính xác. Giờ thì mình hầu như chẳng biết gì nữa cả.” – Phục Kim Tiến nói rồi cười thành tiếng. - “Cậu có cảm giác
hai cái thanh đao vừa rồi được làm bằng da thú không?”
“Thật ra thì không.”
“Vậy mà nó là sự thật đấy.” - Phục Kim Tiến nói khẽ. Anh mỉm cười giơ tay
vẫy hai đứa trẻ bên đường đang nhìn chiếc xe vỡ kính của hai người
Trương Anh Hào như thể nó vừa từ cung trăng lạc xuống. - “Trò chơi này
có những quân bài mà cả hai chúng ta chưa hề gặp. Mình thậm chí có thể
tưởng tượng là gia đình Đối Hữu Bân sẽ chẳng mấy hồ hởi tiếp đón ta. Có
vẻ như đó là những con người luôn muốn tự tay dọn dẹp mọi chuyện, nhưng
bây giờ gặp vấn đề quá sức. Cậu nghĩ sao?”
“Giống cậu.”
“Thế thì tốt.”
Đoạn kẹt xe loãng dần. Những người tài xế lại trèo lên xe. Tiếng máy nổ, khói thải phun ra.
Hai người Trương Anh Hào cũng nổ máy.
Tay lái xe mà đầu óc Trương Anh Hào không thoát khỏi ý nghĩ là con đường trước mặt đang dẫn thẳng xuống địa ngục...
…
Họ đã đục đi hai khoảng tường ngăn trong căn hộ, tạo nên một căn phòng
tương đối lớn, không gian sinh hoạt chung của cả gia đình. Đây là nơi
người ta sinh sống, là nơi chuyện trò với nhau, là một khúc quê hương
ngay giữa lòng thành phố Thượng Thanh. Kể cả đồ đạc ở đây cũng giống
kiểu đồ đạc quê nhà. Người ta ngồi trên chiếu, ăn bằng những cái bàn nhỏ và thấp, đồ ăn được nấu ngay trên bếp gas nằm trong một góc phòng.
Quanh bếp treo lủng lẳng những nồi niêu xoong chảo.
Những khuôn
cửa sổ trong căn phòng rộng này được giữ nguyên. Chúng rất nhỏ. Cả khi
mặt trời ngoài kia rất sáng, trong phòng vẫn lờ mờ tối. Thêm vào đó là
những tấm rèm cửa được kéo kín. Nguồn ánh sáng trong phòng bây giờ là
dãy nến đứng trên một bàn thờ nhỏ, treo ảnh một vị thần. Một vị Phật
đang ngồi dạng chân, miệng mỉm cười không ngơi.
Chỉ một mình Đối
Hữu Lễ ngồi trên ghế. Ông già đặt con búp bê lên đùi. Những chiếc kim
chĩa ra từ mình nó. Không một ai lên tiếng hỏi, bởi ai cũng biết cha họ
rồi sẽ giải thích cặn kẽ.
Đối Hữu Lễ đã cho gọi toàn gia đình lại đây cũng vì mục đích đó.
Chỉ còn lại ba. Một con gái và hai con trai. Các anh trai để Đối Hữu Tình ngồi giữa.
Bên phải cô là Đối Hữu Tân, một chàng trai trẻ ăn vận kiểu hiện đại, com-lê và cà vạt. Anh cũng đã phấn đấu từ dưới lên, học hành tử tế và hiện
đang làm trong một ngân hàng. Anh không ưa thích những truyền thống của
quê hương, nhưng vẫn tuân lệnh cha và sống chung với gia đình.
Bên trái Đối Hữu Tình là Đối Hữu Toàn, lớn hơn em gái hai tuổi và nổi tiếng là người ít nói. Ánh mắt dè chừng, một hàng ria mép mỏng đen như vạch
mực. Đối Hữu Toàn mặc quần jean, một chiếc áo sơ mi sặc sỡ rộng lùng
thùng phủ ra ngoài.
Cả ba người con đều biết hôm nay có chuyện hệ
trọng. Họ linh cảm thấy cha họ đã bước vào một con đường khác và ông đã
sẵn sàng phơi mở quá khứ trước họ, một quá khứ cho tới nay cả đàn con
hầu như không hay biết.
Cả ba đều đã biết tin về số phận Đối Hữu
Bân, và cái chết đó có liên quan trực tiếp đến quá khứ mà cha họ sắp kể. Tình hình rõ ràng đã rất nghiêm trọng, nhưng không một ai dám đặt câu
hỏi đầu tiên. Họ chờ người cha lên tiếng trước.
Đối Hữu Lễ lấy hơi thật sâu, các con nghe rõ tiếng ông thở. Ánh mắt người đàn ông lướt qua từng gương mặt, như thể ông muốn nhìn các con một lần cuối, trước khi
bước vào cõi chết.
“Đã có nhiều chuyện thay đổi.” - Ông nói. - “Những thay đổi này bắt đầu với cái chết của Hữu Bân.”
“Nhưng điều đó đâu có liên quan gì đến chúng ta.” - Đối Hữu Tân nói, tay sửa lần áo sơ mi trắng muốt.
“Có đấy.”
“Tại sao?”
“Nó là nạn nhân đầu tiên.” - Từng lời nói chầm chậm rơi vào màn tĩnh lặng đầy mong đợi. - “Nó chỉ là người đầu tiên bị trả thù.”
Đàn con Đối Hữu Lễ nhìn nhau.
Đối Hữu Tình cất tiếng hỏi: “Vụ trả thù nào cũng phải có nguyên nhân chứ! Có nguyên nhân không, ba?”
“Có, có nguyên nhân.”
“Trong gia đình chúng ta?”
“Đúng thế.”
“Em thấy mình chẳng làm gì nên tội mà bị trả thù. Các anh thế nào?”
Hai chàng trai lắc đầu.
“Nguyên nhân không nằm ở phía các con. Các con phải tìm nó ở ta, trong quá khứ của ta. Một quá khứ mà các con chưa biết tới.”
“Vậy là ba biết mọi bí mật?”
“Không thể nói như vậy được. Hữu Tình, nó như một ngọn đòn số phận mà ta phải
kể cho các con nghe, bởi tất cả các con đều sẽ phải lãnh chịu hậu quả.
Tất cả các con đều có tên trong danh sách chết, danh sách này là của một kẻ mà ta luôn muốn quên đi nhưng không quên nổi. Bây giờ, ta đành phải
thú nhận rằng hắn đã quay trở lại.”
“Hắn tên gì?”
“Đối Cảnh Thiên.”
“Cũng là họ Đối?” - Đối Hữu Toàn thốt lên.
“Đúng, hắn là chú các con, là em trai ta.” - Đối Hữu Lễ nói câu đó rất khẽ,
vừa nói vừa nhìn sang bên như đang xấu hổ với các con.
Im lặng.
Lời thú nhận của người cha khiến các con kinh ngạc. Kể cả Đối Hữu Tân,
người tỉnh táo và thực tế nhất nhà, cũng im lặng một lúc. Rồi anh nói:
“Bọn con quả không biết chuyện đó.”
“Ba biết.”
Đối Hữu Tân lại sửa áo: “Thế cái ông chú kỳ lạ đó ra sao ạ?”
“Hắn ta quay trở lại Cuồng Diệm.”
“Tại sao?”
“Hắn ta quay lại để tính sổ.” - Đối Hữu Lễ thú nhận.
“Tính sổ bằng kiểu giết người ư?” - Đối Hữu Tình hỏi. - “Con không hiểu. Con
thấy ba rất sợ hãi. Nhưng kể cả em trai ba thì cũng không làm chuyện gì
mà không có nguyên nhân. Nguyên nhân giết người của hắn là gì?”
“Các con biết đạo Ma Tử?”
“Ba đã kể rất nhiều về nó.” - Đối Hữu Tình mau mắn đáp. Cô gái cử động đôi
bàn tay, ấn mạnh những đầu ngón tay và nhau. - “Đó là những hình rối cắt chuyển động trên màn ảnh. Đa số thể hiện ma quỷ phía nam. Ngược lại với những loại hình múa rối khác, chúng chẳng có màu. Thường chỉ đen, nâu
hay xám. Người ta điều khiển chúng bằng que và chúng được cắt từ da dê
hay da cừu. Dân chúng thường rất tôn trọng những diễn viên điều khiển
rối đó. Con nói có đúng không ba?”
“Đúng!”
Đối Hữu Toàn bây
giờ mới lên tiếng: “Con chưa bao giờ nghe nói là những hình rối hoặc
diễn viên điều khiển rối có thể giết người.”
Đối Hữu Lễ nhăn trán. Có vẻ như ông đang phải gắng nhớ một chuyện gì.
“Thoạt nghe thì con có lý đấy. Nhưng nếu nhìn ra đằng sau nhóm đạo, người ta
sẽ thấy nhiều hơn. Dòng đạo Ma Tử rất cổ. Từ thời con người còn liên hệ
với thần linh, nó đã đóng một vai trò khác hẳn. Nó đã chuyện trò với
thần linh, nhưng rồi mối quan hệ đổ vỡ. Người và các linh hồn ngày càng
rời xa nhau hơn, chỉ còn lại hồi ức, và chính hồi ức này đã được những
người múa rối gài vào những con búp bê. Họ tạo nên chân dung của những
vị thần độc ác và diễn lại những sự kiện cổ.”
“Búp bê không là thực thể sống!” - Đối Hữu Tân chen vào.
“Con nói cũng đúng.” - Đối Hữu Lễ cao giọng, nghe như lời gọi hồn. - “Nhưng
Sức Mạnh Đen đó đã tiếp tục tồn tại. Không gì hủy diệt nổi nó. Đời nào
cũng có những người muốn có quyền uy của quỷ ác. Chú con là một người
như thế.”
“Còn ba, ba đã làm gì?” - Đối Hữu Tình thì thào.
“Ta đã đoạn tuyệt với hắn. Ta đã nguyền rủa hắn. Giữa hai chúng ta nảy sinh mối thâm thù. Ta coi hắn là nỗi nhục nhã của toàn gia tộc, hắn cũng coi ta như vậy. Hắn thề sẽ giết cả gia đình của ta. Lời nguyền Ma Tử sẽ đổ
xuống tất cả chúng ta, không chừa một ai. Vì thế mà chúng ta đã trốn đi. Nếu không, sẽ không đời nào chúng ta rời xa thành Cuồng Diệm.” - Người
đàn ông nhún vai. - “Chúng ta sống yên ổn nhiều năm và cha đã đã bám vào niềm hy vọng gian dối rằng mọi chuyện đã được giải quyết. Nhưng chú các con không quên lời thề. Cả hắn cũng đã rời bỏ quê hương, đã sang tới
Thượng Thanh và bây giờ ra tay trả thù.”