Hai mắt của Vi Tiếu dại ra, toàn thân đã bị đóng băng đến tám thành,
cứng ngắc như bị đóng bê tông, không thể di chuyển được mảy may. Gần như đồng thời, Hà Tuyết Nguyệt chém ra một kiếm, băng nhận xẻ ngang không
gian chém về phía Vi Tiếu, tốc độ cực nhanh, thời điểm vừa vặn, ba người kia còn chưa kịp từ trong chật vật lấy lại được cân bằng.
Cũng may, Mộc công công thực lực cực mạnh, lập tức phản ứng lại.
Huyền linh thuật: Ảnh Kiều.
Thần hình của Mộc công công bông nhòe đi, lúc xuất hiện lại đã ở bên cạnh Vi Tiếu, tay trái tóm lấy cơ thể toàn thân tím tái này ném mạnh ra ngoài,
tay phải rút ra phất trần quất mạnh vào băng nhận.
Ầm!!!
Băng nhận nổ tung, Mộc công công bay ngược về sau, phất trần tán loạn cùng
rối tung lên, áo bào của lão loang lổ vết rách, tán loạn từng sợi hắc
khí. Tuy nhiên không để lão đứng vững bước chân, sáu cái băng nhận đan
xen vào nhau, hóa thành một bông hoa tuyết đường kính ba trăm mét, chém
thẳng vào Mộc công công.
Mộc công công sắc mặt kinh hoảng, không
còn dám đón đỡ nữa, thân thể lu mờ dịch chuyển khỏi vị trí, nhưng lần
dịch chuyển này so với quá khứ chậm hơn không ít, rõ ràng là ảnh hưởng
của băng giá. Mộc công công mặc dù vẫn dịch chuyển thành công nhưng
không hoàn toàn chặn lại được một đòn vừa rồi, trước lồng ngực bị vẽ ra
một bông hoa tuyết, băng đá kết chặt đỏ tươi bắt mắt.
Mà gần như
đồng thời, Hà Tuyết Nguyệt đã xuất hiện ở bên trên Vi Tiếu từ bao giờ,
một chân nàng dậm mạnh xuống, vô tình giống như thuộc tính băng của nàng vậy, cách không dẫm thẳng vào cơ thể Vi Tiếu.
Băng Toái!
Ầm!!!
Toàn thân Vi Tiếu nổ tung hóa thành băng vụn, phiêu tán trong gió. Băng vụn
cực kỳ triệt để, từng viên nhỏ băng đá nhỏ bé mang theo một mảnh cơ thể
nhỏ bé của Vi Tiếu, tán loạn trong không gian.
Thơi gian giao
chiến chưa đến nửa phút đồng hồ, một vị linh kiếp chuẩn vương vẫn lạc,
một vị nhị kiếp chuẩn vương trọng thương, sức chiến đấu giảm xuống phân
nửa.
Xích Luyện cùng Lý Thế Toan chỉ vừa mới thở dốc một hơi thôi
thì thi thể của Vi Tiếu đã phiêu tán trong không trung khiến cả hai sửng sốt một cái, cảm giác lạnh lẽo của sự sợ hãi lẫn lạnh lẽo thực chất,
toàn bộ da gà nổi khắp thân thể khiến hai người căng cứng, nhất thời làm ra phản ứng theo bản năng. Đồng thời Mộc công công hiện ra sau lưng Lý
Thế Toan cũng dọa cho hai người giật nảy mình, mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng.
Cái giật mình này trực tiếp đem Lý Thế Toan kích phát đại
chiêu đã tích tụ, kích nổ toàn bộ lượng nước mà mình đã khống chế được.
Huyền linh thuật: Thủy Bạo.
Uỳnh!!!
Năm trăm mét quanh thân Lý Thế Toan nổ tung, sức mạnh hủy diệt co rút lại,
toàn bộ giống như cắn xé nuốt vào một nơi hư vô nào đó, biến mất không
có chút tung tích nào.
Mộc công công vừa hiện ra liền hứng nguyên
một đòn này, kém chút nữa liền bị nổ tan xác, cũng may mắn lão đã kịp
chạy tới khu vực bên rìa, chỉ là phần lưng bị lột xuống một mảng da
thịt, vô cùng chật vật.
Mộc công công mặt đen như cái nồi, nếu như không phải bộ ngực bị két chặt một khối huyết băng khiến cho hô hấp khó khăn thì có khi lão đã chửi ầm lên rồi.
Mà Xích Luyện đã tiến
hành công kích Hà Tuyết Nguyệt, vừa vặn khoảng cách giữa hắn và Lý Thế
Toan đều khá xa cho nên không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ vừa rồi.
Huyền linh thuật: Thiên Thu Tuế Nguyệt.
Cương phong cuồn cuộn càn quét tất cả mọi thứ trên đường đi của nó, một cỗ
cảm giác tiêu điều héo úa có tính ăn mòn cực mạnh, hơn nữa cơn gió liên
miên không dứt đảm bảo có thể xuyên thủng mọi hàng phòng ngự.
Hà
Tuyết Nguyệt không né, cũng khó có thể né được. Nàng ngưng kết lại một
bức tường băng, dày hơn trăm mét chắn ngang cơn gió. Trên mặt tường băng hiện ra từng vết lỗ chỗ giống như tổ ong nhưng nham nhở không có quy
luật gì, đồng thời không ngừng bào mòn tường băng dày đặc này, tốc độ
còn không chậm nhưng tuyệt nhiên còn lâu mới chạm đến Hà Tuyết Nguyệt
được.
Thế công của Hà Tuyết Nguyệt tạm thời bị ngăn chặn lại thế tấn công, chuyển thành so đấu bền bỉ cùng Xích Luyện.
Hà Tuyết Nguyệt vốn muốn cường công, một lần đánh tan vài vị chuẩn vương
rồi lui lại, nhưng đám người này toàn là người có kinh nghiệm chiến đấu
phong phú, thực lực cũng cực mạnh nên lập tức bị kiềm chế lại.
...
Phía bên kia, Tà Hỏa Lão Nhân khống chế đại trận, một tay liên tục bay múa
đánh ra huyền văn một tay nắm lấy “giải trận bàn” liên tục tính tính
toán toán vô cùng bận rộn.
Cơ Ngọc Tuyền lại nhàn nhã đứng ở một
bên, ánh mắt thâm thúy đánh giá xung quanh, trông vô cùng nhàn nhã, đối
nghịch hoàn toàn với Tà Hỏa Lão Nhân. Trong khi Cổ Chung già nua đứng ở
một chỗ, tỏ vẻ không liên quan, áo giáp hoàng kim của lão cũng bớt chói
lọi hơn nhiều, giống như tận lực áp chế xuống cảm giác tồn tại của mình
vậy.
“Còn không tấn công bên kia?”
Tà Hỏa Lão Nhân vừa đối kháng đại trận vừa gian nan gằn giọng nói.
Cơ Ngọc Tuyền cười ha hả.
“Rất nguy hiểm.”
Trong khi Cổ Chung thì làm như không nghe thấy, không quan tâm, mọi chuyện
không liên quan đến mình. Mộc công công hít sâu một hơi nhìn sang thấy
cảnh này kém chút bị nghẹn đến lập tức tử vong, cũng may lão có thâm
niên hầu hạ hoàng thất, giỏi nhất về phần nhẫn nhịn, lập tức nuốt cục
tức xuống bụng, không để tức giận bùng nổ. Lão the thé quát.
“Các ngươi, mau tấn công tường băng.”
Có điều chẳng có ai động thủ cả, Mộc công công phải tranh thủ chữa thương, chỉ có Lý Thế Toan có chút ngượng ngùng tấn công về phía tường băng, để Xích Luyện cầm chân Hà Tuyết Nguyệt.
Rống!!!
Lý Thế Toan
vừa mới công kích tường băng một cái liền có một tiếng rống giận từ
trong tường băng truyền ra, đồng thời một cảm giác nặng nề lan tỏa bao
trùm toàn bộ không gian xung quanh nơi này.
Ầm!!!
Mặt đất phủ đầy băng bị một cái cột trụ đập nát, vị trí vừa vặn chính là chỗ mà Lý Thế Toan vừa đứng.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Ba tiếng chấn động rung chuyển đại địa, tường băng lộ ra hàng nghìn vết
rạn, đồng thời bốn cây cột trụ chống lên trời cao vững vàng cắm vào đại
địa hiển lộ ra giữa không gian.
Rống!!!
Gió bão cuồn cuộn
theo một tiếng rống giận từ bầu trời truyền xuống, hình thành một cái lỗ đen kịt xoáy tròn trên bầu trời. Vòng xoáy càng ngày càng mở rộng, càng ngày càng xoáy nhanh đồng thời cũng hạ thấp xuống mặt đất.
“Là yêu thú sao?”
Cơ Ngọc Tuyền trợn mắt ngoác mồm, vội vã lui lại. Lần đầu tiên lão trông
thấy một cái miệng lớn như vậy, cho nên không dám hành động lỗ mãng.
Trong tầm mắt của Cơ Ngọc Tuyền dần dần hiện ra một con quái vật khổng lồ,
toàn thần đen kịt, từ chân đến lưng cao hơn ba trăm mét, đồng thời sở
hữu một cái cổ kéo dài cả nghìn mét, cắm thẳng vào mây trời. Cái đầu
giống như mãng xà mở rộng, hàm răng như đỉa, xoáy tròn cắn nuốt mọi thứ
trên đường đi của nó, hướng thẳng đến Tà Hỏa Lão Nhân.
Đây đúng là một con quái vật chân chính, bốn chân giống như hổ, nửa dưới của thân
mình tràn ra lông dài như dê, nửa trên lưng lại giống như mai rùa, một
cái đầu giống như rắn khổng lồ, đồng thời ở vị trí của cái đuôi cũng có
một cái đầu giống như trâu, vô cùng quỷ quái.
Từ dưới bàn chân
khổng lồ của quái vật này, một bóng người nhanh như chớp chạy thẳng ra
ngoài, đợi khi ra ngoài ba dặm mới chậm rãi dừng lại, một nửa thân hình
vỡ nát nhưng vẫn có thể nhìn ra được người này là Lý Thế Toan.
Tên này đúng là mạng lớn, hứng trọn một đòn như vậy mà không chết, cũng
không biết đã sử dụng thủ đoạn bảo mệnh gì hay đơn giản chỉ là trùng
hợp. Còn bảo toàn mạng sống nhưng chiến lực không biết đã bị hạ xuống
bao nhiêu nữa.
Cái đầu lớn kia dần dần dần hạ xuống, lực hút kinh khủng đang kéo đám người về phía bầu trời, sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì.
Cổ Chung ở ngay khu vực quái vật bị ảnh hưởng, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, lập tức ra tay muốn phong cấm quái vật.
Huyền linh thuật: Tỏa Thiên Tuyệt Địa.
Lần này Cổ Chung cũng không dám không ra tay toàn lực, tám mươi mốt sợi
xích sắt từ mặt đất vươn ra, giống như từng con rắn độc quấn chặt lấy
chân tứ chi của quái vật, không ngừng vươn cao, muốn đem quái vật này bó chặt lại.
Rống!!!
Quái vật gào thét, cái cổ của nó cũng bị
quấn lên sáu bảy sợi xích sắt, gì chặt cổ nó lại sát gần thân mình. Theo sự giãy giụa của quái vật, từng sợi xích dần dần băng liệt, đứt gãy tan tành.
Không cần Cổ Chung nhắc nhở thì người khác cũng biết lão
không cầm cự được bao lâu, tất cả đều ăn ý rút lui ra ngoài năm nghìn
mét, rời xa vị trí của con quái vật khổng lồ kia.