Ánh lửa rực chói như mặt trời, một lực nóng kinh người
truyền khắp trăm dặm, bốn phía nóng rực thiêu đốt vạn vật. Trăm dặm băng đá nhanh chóng tan rã, nước như thác đổ, hơi nước trắng xóa bao phủ
phạm vi ba trăm dặm.
Chấn động qua đi, Dương Thiên bay ngược hơn
năm mươi dặm, toàn thân bốc lên hỏa diễm như một ngọn đuốc sống. Lồng
ngực của Dương Thiên bị mở ra một mảng lớn, nhưng thân thể của Dương
Thiên nhanh chóng bị ma khí bao phủ, huyết dịch không chảy ra, da thịt
nhanh chóng lành lại.
Nhưng Dương Thiên không có tâm trạng để ý
đến vết thương, hắn nhanh chóng nhổ ra cây thương trong tay phải, thu
vào trong nhẫn chứa vật. Sau đó ánh mắt mới nhìn vào một đoàn ma khí
khổng lồ đang lơ lửng trước mặt.
Quả cầu ma khí có đường kính hơn
bốn mét, quả cầu giống như vỏ bọc, vỏ bọc lại giống như bị oanh kích
liên tục, lần lượt căng phồng như bị oanh tạc từ trong ra ngoài.
Dương Thiên âm thầm nói.
“Thứ này là huyền hỏa?”
Bất Diệt Chi Tâm lười biếng nói.
“Bách Thú Linh Hỏa, chỉ là loại huyền hỏa yếu ớt, có điều không thường gặp.”
Dương Thiên gật đầu, hắn biết Bách Thú Linh Hỏa nhưng chưa thật sự tiếp xúc bao giờ cả. Bất Diệt Chi Tâm cười nói.
“Ngươi nhanh một chút, ta còn muốn đi ngủ.”
Dương Thiên cũng không đáp lời, xếp bằng ngồi xuống, hai tay nhanh chóng kết
ấn. Trong khi đó Bất Diệt Chi Tâm nhìn sang bên Hà Tuyết Nguyệt, cách
Dương Thiên hơn ba mươi dặm. Lúc nầy Thần Tượng đã ảm đạm rất nhiều,
toàn bộ quá trình bị Man Chủ cùng Hà Tuyết Nguyệt luân phiên tấn công,
chật vật không chịu nổi. Võ Tà Dương dù không bị đánh trúng trực tiếp
nhưng đã bị chấn động đến thất khiếu chảy máu, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
“Tốt! Tốt! Tốt! Ta nhớ kỹ Vân Lan Vương Triều rồi.”
Nói xong, Thần Tượng rống lên một tiếng, kim quang co rút lại bao bọc lấy
Võ Tà Dương, thoáng cái liền chạy xa mấy trăm dặm. Hà Tuyết Nguyệt lạnh
lùng nhìn Võ Tà Dương rời đi, không có ý định ngăn cản. Tốc độ của Võ Tà Dương không thấp, mỗi giây chạy ra mười mấy dặm, chuẩn vương muốn đuổi
cũng không dễ dàng.
Man Chủ nhìn sang Dương Thiên lại nhìn về phía Hà Tuyết Nguyệt, thấy Hà Tuyết Nguyệt cũng đang nhìn hắn, Man Chủ bật cười nói.
“Ha ha, giao dịch sảng khoái. Lãnh Nguyệt cô nương, lần sau gặp lại.”
Nói xong Man Chủ vạch không bay đi. Chuẩn Vương tuy rằng không thể bay được đường dài nhưng khoảng chừng vạn dặm cũng không có trở ngại lớn, chỉ là tiêu hao nhiều mà thôi. Chưa kể đến huyền phủ cảnh cũng có thể cưỡi
huyền linh bay lượn trong trời đất, cũng có thể đi xa mấy vạn dặm, không lấy gì làm lạ.
Man Chủ sở dĩ rời đi nhanh như vậy, bởi vì Kim Vũ
Vệ đã thoát khỏi băng phong, đang chuẩn bị “hỏi tội” hai người, lão lười vướng vào rắc rối cho nên mới rời đi nhanh như thế. Nếu không...lỡ tay
làm thịt cánh tay phải của hoàng đế cũng khá là rắc rồi.
Hà Tuyết
Nguyệt cũng lười nhác phản ứng mấy tên kim vũ vệ này, lập tức đóng băng
mười dặm quanh Dương Thiên, đương nhiên cả ba người chưa kịp tan hết
băng đá kia cũng bị đóng băng lại thêm lần nữa, chưa kịp lên tiếng bất
cứ điều gì. Còn có chút tàn dư của ngũ đại môn phái, cũng không thoát
khỏi số phận.
Bọn họ biệt khuất, cũng không nói nên lời.
Dương Thiên kết ấn một hồi, phun ra huyết dịch khắc họa ấn ký cùng huyền văn
in vào trên lớp ma khí bao bọc hỏa diễm. Sau đó, Dương Thiên cụ hiện
linh hải, linh hải tròn trịa chậm rãi xoay tròn, tốc độ xoay rất chậm,
ma khí đen cùng bạch khí chậm rãi du tẩu, giống như trời xanh mây trắng
thay đổi đuổi nhau.
Quà cầu bao bọc Bách Thú Linh Hỏa chậm rãi co
lại, sát lại gần linh hải. Đến khi quả cầu bao bọc Bách Thú Linh Hỏa chỉ bằng một phần trăm của linh hải, sau đó triệt để đi xuyên qua màng của
linh hải, đi vào bên trong.
Dương Thiên thu hồi linh hải, tinh
thần ý niệm chìm vào trong linh hải, Hỗn Độn Châu khẽ chấn động một cái, ma khí tan hết, lộ ra một đóa hỏa diễm ba màu rực rỡ ở trong linh hải.
Hỏa diễm cuồng bạo không ngừng thay đổi các hình dáng yêu thú khác nhau, hoặc hổ hoặc báo, lúc lại như tượng như hầu, khi lại như kình như bằng, vô cùng đa dạng. Hình ảnh yêu thú cùng màu sắc của hỏa diễm liên tục
thay đổi, luân chuyển không ngừng.
Quả chính là Bách Thú Linh Hỏa.
Dương Thiên bóc tách một sợi Hỗn Độn Khí, kết hồn lực cùng hỗn độn khí thành
ấn ký của mình, đánh vào Bách Thú Linh Hỏa. Không có chút khó khăn nào,
một tí xíu phản kháng cũng không có liền bị Dương Thiên chưởng quản.
Quá mức thuận lợi.
Có hỗn độn châu phụ trợ, cái gì cũng thuận lợi, Dương Thiên không lấy gì
làm bất ngờ. Điều chỉnh một chút, toàn bộ ma khí rút vào Trấn Ngục Đài,
dùng trấn ngục lôi phạt càn quét cơ thể một lần, cuối cùng Dương Thiên
mới thở phào một hơi.
Dương Thiên mở mắt, chỉ thấy Hà Tuyết Nguyệt ngồi ngay cạnh bên mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn mà nói.
“Ngươi bị oán niệm nguyền rủa.”
Dương Thiên trong lòng nhảy một cái, suy nghĩ một lúc không hiểu thì Hà Tuyết Nguyệt nhắc nhở.
“Bách thú linh hỏa.”
Dương Thiên trầm ngâm, hắn không hiểu nhiều về bách thú linh hỏa. Lúc này
trong lòng Dương Thiên hừ lạnh nói với Bất Diệt Chi Tâm.
“Người biết việc này.”
Bất Diệt Chi Tâm ngáp một cái rồi nói.
“Chút oán niệm yếu ớt mà thôi, nàng có thể giải quyết.”
Nói xong Bất Diệt Chi Tâm lâm vào yên lặng, giống như ngủ say. Dương Thiên
tức mà không làm gì được. Một hồi chửi loạn trong lòng Dương Thiên đành
nói với Hà Tuyết Nguyệt.
“Ta cũng không hiểu loại hỏa diễm này.”
Hà Tuyết Nguyệt gật đầu nói.
“Ta thành huyền luân có thể giải quyết.”
Dương Thiên không khỏi hiếu kỳ.
“Nàng đã gần đột phá sao?”
“Không lâu, ta tu luyện không giống thông thường.”
Dương Thiên gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi thêm. Bên trong ngụy giới của
nàng có Lam Loan, cách tu luyện đương nhiên là khác, tu vi tiến
nhanh...cũng không lạ. Dù sao người ta là cường giả ở tiên giới.
Dương Thiên định hỏi về chuyện hình chiếu nhưng Hà Tuyết Nguyệt nói rời đi
cho nên cả hai bắt đầu di chuyển. Dương Thiên bị thương không nhẹ nhưng
cũng không nghiêm trọng, mắt trái của hắn có chút chua xót cùng mờ mịt
vì dùng Dương Âm Nhãn nhưng không có vấn đề gì, có lẽ một tháng là có
thể hồi phục.
Cả hai rời đi, hướng về phía đông bắc, rời khỏi bán
đảo. Về phần lí do thì Dương Thiên đã chọn trước, tiện theo kế hoạch của hắn.
Hà Tuyết Nguyệt không phản đối, nàng tạm thời còn chưa có nơi cần đến, đi với Dương Thiên cũng rất thoải mái.
Bọn họ rời đi không đến nửa giờ, ba người Kim Vũ Vệ bị đóng băng cũng phá
được băng chui ra ngoài. Sắc mặt bọn hắn hết sức khó coi nhưng cũng
không có cách nào. Man Chủ không trực tiếp ra tay với bọn hắn, dù có cho tiền thì Kim Vũ Vệ cũng không dám đến “hỏi tội”.
Hà Tuyết Nguyệt
với Dương Thiên thì bọn hắn không nhận ra, sẽ mất chút thời gian để tra
nhưng không có hi vọng lớn lắm. Đạt đến cao thủ cấp bậc này mà bọn hắn
không nhận ra thì thân phận không đơn giản, cũng không dễ tìm đâu.
Thở dài một hơi, Kim Vũ Vệ lại bắt đầu chi chép báo cáo. Sự việc lần này
không nhỏ, một cái bán đảo bị hủy diệt, mấy chục nghìn huyền giả bỏ
mạng, mấy trăm nghìn phàm nhân bị huyết tế, ngũ đại môn phái cũng tổn
thất thảm trọng, đủ để rung chuyển Vân Lan.
Chưa kể, vẫn lạc ba vị chuẩn vương.
Không sai, lão giả của Võ Lâm Quán tính một người, Chu Vô Bá tính một người,
Tiết Vô Quy tính một người. Ba thế lực, phiền phức nhất là Võ Lâm Quán
nhưng hiện tại không đáng ngại. Ngũ đại tông môn...không khéo lại xảy ra nội đấu.
Tiền tuyến không dễ chịu, hiện tại nội cảnh lại xảy ra
rung chuyển lớn thế này. Kim Vũ Vệ đội trưởng không khỏi thở dài, sắc
mặt vô cùng khó coi. Sau khi hoàn tất điều tra, ba người Kim Vũ Vệ liền
chạy về hướng đông, đi theo phương hướng của ba người đã rời đi lúc
trước.
Trước truy sát Huyết Giáo lập công tránh bị phạt nặng.
Lúc này ba người Kim Vũ Vệ truy đuổi Tây Môn Chiến Dã cũng không dễ chịu,
phía sau bọn hắn biển máu ngập trời, sắc trời tối tăm nhưng huyết vụ
nồng đặc khiến cho không gian cũng trở nên đỏ rực.
Không phải ba
người đang đuổi giết Tây Môn Chiến Dã mà lúc này là ba người đang bị
đuổi giết. Không có ai truy đuổi ba người mà là một làn huyết vụ, huyết
vụ ngập trời bay đến đâu không gian tanh nồng đến đó.
Ba người mặc dù toàn lực bỏ chạy nhưng tuyệt nhiên không thể chạy thoát, không bao
lâu liền bị huyết vụ bao phủ, giống như che mờ hết tất cả. Ba người bị
nhấn chìm trong huyết vũ liền mất đi phương hướng, bốn phía không nhìn
thấy được phần cuối, không gian đỏ như máu không biết đường nào thoát
khỏi.
Ba người cũng không hoảng loạn, lập tức dựa lưng vào nhau, tuốt ra vũ khí đề phòng các phương.