Hắc Thiềm không phản ứng gì với Hư Thiên Thuấn Phong, nàng bước đi
uyển chuyển về đứng phía sau Hắc Thiềm hắn cũng không nhìn nhiều một
chút. Hắc Thiềm thở dài một hơi, trông thấy các trận chiến của thủ hạ
cũng sắp đến hồi kết, liền lên tiếng.
“Thiên Đế, ngươi vẫn trốn tránh không dám bước ra sao?”
Rất nhiều thần tướng tức giận, cấm chỉ Hắc Thiềm không được nhục mạ Thiên
Đế nhưng rất nhanh lại im bặt, không ai lên tiếng được nữa, bởi vì thủ
hạ của Hắc Thiềm ra tay rất nặng, đem bọn hắn đánh cho chật vật không
thể phân tâm để nói gì được.
Hắc Thiềm không thấy Thiên Đế đáp
lại, ánh mắt của hắn trở nên đỏ ngầu, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn
cuộn, giống như đồng bằng đột ngột xô lên hàng nghìn dãy núi cao. Không
gian xung quanh Hắc Thiềm lập tức hóa thành chân không, vạn vật bị tiêu
diệt đến tro bụi cũng không còn. Hư Thiên Thuất Phong sợ hãi, xuất hiện ở cách xa mấy vạn dặm, may mà nàng chạy nhanh, nếu không cũng theo đó mà
biến mất như tên Thiên Lôi kia rồi.
Nàng hiểu, Hắc Thiềm đã thật sự tức giận, tức giận đến nổi điên rồi.
Hắc Thiềm đưa tay, nhẹ nhàng vồ một cái, không có cự thủ già thiên hay tiên khí oanh động gì cả, chỉ thấy Chính Thiên Môn lập tức tan biến, kèm
theo đó là mấy vạn dặm khu vực của Thiên Đình, Chính Thiên Điện cũng nát một nửa, đổ sụp đi những tầng cao nhất, để lộ ra Thiên Nguyên Điện lấp
ló phía sau.
Tất cả diễn ra gần như đồng thời với cái vồ tay của
Hắc Thiềm, đánh nát toàn bộ Chính Thiên Môn cùng phân nửa Chính Thiên
Điện giống như bóp chết một con kiến vậy, không cần phải dùng bao nhiêu
lực, không có một chút trở ngại nào.
Phải biết từ đầu tới giờ, cho dù đại chiến có kinh khủng đến đâu, Chính Thiên Môn vẫn sừng sững không bị tổn hại một chút nào, kể cả do mọi người không cố ý nhắm vào nhưng
sức kiên cố của nó thì không có gì phải bàn cãi.
Nhưng vững chãi
như thế, Hắc Thiềm chỉ khẽ vồ một cái liền hóa thành chân không, Chính
Thiên Môn hoàn toàn biến mất không một giấu vết, như chưa từng xuất
hiện. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Kẻ này, rốt cục mạnh đến thế nào?
Chúng thần hoảng hốt trong khi thủ hạ của Hắc Thiềm thì sôi trào lên, sĩ khí tăng mạnh,
chiến đấu lại càng thêm áp đảo. Nhưng Hắc Thiềm vẫn không quan tâm, hắn
bước ra một bước, vượt qua khu đổ nát của Chính Thiên Điện, chân hắn vừa chạm đất, phần Chính Thiên Điện phía sau lưng hắn cũng hóa thành hư vô, biến thành một khu vực chân không chỉ trong gang tấc.
Ánh mắt của Hắc Thiềm rất đỏ, nhưng sâu thẳm bên trong đó lại không có cảm xúc ba
động, cực kỳ lãnh đạm, lãnh đạm để cho người ta chết lạnh, hoàn toàn
không có chút sức sống nào.
Hắc Thiềm lại bước ra một bước, lần
này hắn đã đến trước của Thiên Nguyên Điện, sân lớn sau lưng lại hóa
thành hư vô, có lẽ lớp phòng thủ của Chính Thiên Môn kiên cố hơn bên
trong hoặc cũng có thể Hắc Thiềm coi trọng Thấu Nguyên Kính cho nên mới
động tay, còn phía trong, hắn thậm chí chỉ cần đi qua.
Thân thể
của Hắc Thiềm dần dần co rút lại, nhanh chóng biến hóa, cuối cùng hóa
thành một nhân loại, một nam tử nhân loại, tóc đen thẳng dài buộc gọn
sau lưng, làn da ngăm đen lan tràn rất nhiều đồ án phức tạp cùng với con mắt đỏ ngầu, đạm mạc vô tình.
Hắc Thiềm bước vào trong Thiên Nguyên Điện.
Oanh!!!
Không bao lâu sau, một tiếng nổ tung, phân nửa Thiên Cung hóa thành hư vô,
sức tàn phá khủng khiếp đến mức hai quân đang giao chiến cũng phải tạm
lui tránh cho mình khỏi phải bị ngộ thương đến mất mạng.
Từng
tiếng nổ vang không ngừng tàn phá, khiến cho không gian loạn lưu cũng
không dám loạn nữa, toàn bộ đều bị càn quét sạch hóa thành chân không.
Theo lý thông thường, chân không sẽ không ngừng co lại cho đến khi nó đủ nhỏ rồi biến mất, nhưng lần này chân không cũng không thể co nhỏ lại
nữa mà nó không ngừng bị mở rộng.
Chân không là nơi “không có gì”
nhưng thực tế vẫn tồn tại một chút xíu lực lượng gọi là “không gian bản
nguyên”, lực lượng này giúp cho chân không có thể hấp thu một chút vật
chất từ bên ngoài, dần dần “tự khôi phục” để thoát khỏi trạng thái chân
không. Sau một thời gian ngắn, lực lượng “không gian bản nguyên” sẽ tiêu biến, chân không sẽ trở thành chân không tuyệt đối rồi hóa thành hư vô, tức là chính nó cũng không còn tồn tại nữa, hư vô sẽ biến mất, hoặc nói chính xác thì không thể cảm nhận được hư vô nữa.
Không thể nghi
ngờ rằng cuộc giao thủ ở trong Thiên Nguyên Điện đang khiến cho toàn bộ
không gian loạn lưu hóa thành chân không tuyệt đối, không ngừng xé nát
chân không cho đến khi đánh tan lực lượng “không gian bản nguyên”, đây
chính là một điều không tưởng của không tưởng, từ trước đến này không ai làm được.
Không biết qua bao nhiêu lâu, một vệt sáng lóe lên. Cửa lớn của Thiên Nguyên Điện nổ tung, một luồng khói đen từ bên trong vọt
ra, ở trung tâm của làn khói đen còn mang theo một vệt trắng bạc.
Tuy nhiên một tiếng quát lớn, khói đen liền bị định trụ ở ngay vị trí của Chính Thiên Môn trước kia.
“Đừng hòng mà chạy.”
Làn khói đen kia giống như bị người dùng tay bóp chặt, không thể di chuyển
được nhưng hắn cũng không quan tâm, đồ vật ánh lên màu trắng bạc đột
nhiên bắn ra ngoài, lao thẳng đến vị trí của Hư Thiên Thuấn Phong cùng
với giọng nói của Hắc Thiềm.
“Đi mau, hắn đã rút ra bản nguyên rồi.”
Hư Thiên Thuấn Phong hoảng hốt nhìn về Hắc Thiềm, vừa lo lắng vừa tuyệt
vọng vừa bi thống nhưng tất cả cảm xúc cũng không thể ảnh hưởng lý trí
của nàng, Hư Thiên Thuấn Phong nắm lấy Thấu Nguyên Kính quay đầu bỏ
chạy.
“Nằm mơ!”
Tiếng quát lạnh từ trong Thiên Nguyên Điện
vang lên, đang muốn xuất thủ bóp chết Hư Thiên Thuấn Phong thì đột nhiên một tiếng long ngâm vang trời cắt đứt sức mạnh của hắn.
“Thiên Đế, chịu chết đi!”
Vột vết kim quang vắt ngang qua chân không, chém đoạn chân không cùng thời
gian, giống như chém xuyên qua thời không đánh tan Thiên Nguyên Điện,
nhắm thẳng Thiên Đế.
Uỳnh!!!
Thiên Nguyên Điện nổ tung, hóa
thành hàng trăm mảnh tán loạn khắp chân không, nhưng những mảnh nhỏ này
rất nhanh lại lắp ráp, hòa mình về vị trí cũ, tạo thành Thiên Nguyên
Điện, không có chút sứt mẻ hay tổn hao nào.
“Long tổ, ngươi thật đáng chết!!!”
Long Tổ lại không thèm để ý đến, lúc này Long Tổ đã hiện thân ở bên cạnh Hắc Thiềm, hắn hơi đánh giá một chút nhưng rất nhanh liền thở dài.
Không cứu được.
Hắc Thiềm quá nóng vội, liền hội tụ thủ hạ công đánh Thiên Đình, nếu không
phải đại bộ phận Thần Tướng đã chết cùng Long Giới thì có khi đại quân
của Hắc Thiềm còn không đánh đến cửa Chính Thiên Môn được.
Long Tổ thu lại đám hắc khí này, nó chính là “linh” của Hắc Thiềm, mặc dù bị
đánh đến xơ xác nhưng vẫn mạnh vô cùng, có lẽ sẽ hữu ích. Long Tổ đem
“linh” của Hắc Thiềm đưa cho Hư Thiên Thuần Phong rồi nói.
“Các ngươi rút lui đi. Đến phàm giới may ra có thể bảo trụ một mạng.”
Hư Thiên Thuần Phong nhận lấy, vừa nói đa tạ liền đã thấy Long Tổ lao vào
chiến đấu với Thiên Đế. Chỉ nghe từng tiếng Long Ngâm kinh khủng, nàng
cảm nhận rõ ràng nơi đây đang dần tiến đến chân không tuyệt đối.
“Đi mau, ta không cầm cự được bao lâu đâu.”
Long Tổ vừa nói, thân thể nhanh chóng căng phồng. Long khu giống như một tòa đại lục, dài không biết mấy triệu dặm, quấn quanh Thiên Nguyên Điện một vòng, giống như định bóp nát Thiên Nguyên Điện.
Hư Thiên Thuần
Phong vừa nhập Phàm Giới liền nghe một tiếng nổ kinh người. Toàn bộ phần còn lại của không gian loạn lưu bỗng quét sạch, mặt thế giới kia cũng
đổ nát trên chín phần, tan hoang không tả nổi.
“Long Tổ!”
Một tiếng rống bi thống khiến cho Hư Thiên Thuần Phong sững người, trong
lòng vang lên một tiếng “lộp bộp” của sự đổ nát, ánh mắt tắt lịm ánh
sáng nhìn về phía Thiên Cung.
Hóa ra, Long Tổ đã trọng thương từ trước quyết định tự bạo để yểm hộ bọn hắn rút lui.
Hóa ra, ác tính của tên đó lớn đến nỗi tất cả thà chết chứ không để bị bắt sống.
Nghĩ về Hắc Thiềm, nghĩ về Long Thần, sống mũi nàng bất giác cay lên, mấy
chục vạn năm không khóc vậy mà lúc này bất giác rơi nước mắt.
Sau
sự bi thương là mờ mịt, nàng lặng người rất lâu cuối cùng không biết
phải làm thế nào. Đúng lúc này, một người hiện xuất hiện ở trước mặt
nàng, vóc người tuyệt mỹ, khôi ngô tuấn tú, ánh mắt lại vô cùng có thần
cùng uy nghiêm. Hắn nói.
“Long Tổ...có nhắn lại gì sao?”
Hư Thiên Thuấn Phong nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt, đánh giá rất lâu mới hỏi.
“Ngươi là Long tộc?”
Người này gật đầu, đưa cánh tay ra ngoài, cánh tay nhanh chóng biến hóa, phủ
lên vảy giáp, kéo ra vuốt nhọn, đích xác là ngũ trảo kim long.
Hư Thiên Thuấn Phong thở phào một hơi nói.
“Long tổ đưa “linh” của Hắc Thiềm cho ta bảo ta tìm đến đây. Còn Hắc Thiềm đưa ta một mảnh nhỏ của Thấu Thiên Kính.”
Nam tử kia nghe vậy khuôn mặt hơi giãn ra, lẩm bẩm.
“Xem ra lão tổ đã thành công.”
Vừa định nói tiếp với Hư Thiên Thuần Phong thì chợt một tấm bia đá xuất
hiện lơ lửng trên nóc Thiên Nguyên Điện, tấm bia đá được quấn quanh bằng hàng triệu sợi xích, kích thước to lớn đến mấy triệu dặm, giống như một mảnh đại lục được đẽo gọt vuông vức.
Bên trên có một loạt chữ viết giống khắc vào nhưng lại hết sức tự nhiên, giống như thiên nhiên cố ý hình thành vậy.
Trong đó hàng chữ cuối cùng lại có màu đỏ tươi của máu, giọt máu còn chưa
khô, long uy cuồn cuộn, hiển nhiên chính là máu của Long Tổ. Điều này
khiến cho nam tử giận sôi cả người, hai tay siết chặt, bóp nát cả không
gian.