Qua một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng ngày tiếp theo là cuộc đấu của Lệnh Thanh Lam cùng với Vương Bân.
Lệnh Thanh Lam chính là kẻ thù sống còn của Lâm Thương cho nên Dương Thiên
cũng tương đối quan tâm. Tu vi lên đến huyền phủ cảnh tứ trọng, đồng
thời đảm nhiệm chức vụ phó tông chủ của Thanh Vân Tông.
Bất kể
xét theo phương diện nào cũng là một đối thủ khó có thể động vào. Ít
nhất trong thời gian ngắn thì Lâm Thương đừng hòng báo thù. Chênh lệch
giữa cả hai là quá lớn, dù Lâm Thương hiện tại có thể ám sát được huyền
chân cảnh nhị trọng thì cũng đừng mơ mà động đến được Lệnh Thanh Lam.
Nhưng biết người biết ta, thu thập được càng nhiều thông tin về đối thủ thì
phần thắng càng cao. Quan sát trận đấu này là việc phải làm.
Còn có một nguyên nhân nữa mà Dương Thiên không thể bỏ qua trận đấu này được, đó chính là đối thủ của Lệnh Thanh Lam.
Song Kiếm Chủ Vương Bân.
Ở trận đấu trước, Trọng Kiếm Chủ của Thư Kiếm Trang thể hiện ra sức mạnh
in sâu trong tâm trí từng người. Mặc dù chỉ có thể chém ra ba kiếm, đồng thời cũng chỉ chịu được hai chùy của Man Chủ nhưng cũng không có nghĩa
là Trần Tuyển yếu, chỉ là Man Chủ quá mạnh mà thôi.
Một chiêu
kiếm bao phủ trăm dặm đất trời kia có thể nói đã trở thành ác mộng của
không biết bao nhiêu người, đang đêm ngon giấc cũng phải giật mình tỉnh
dậy mà mồ hôi ướt đẫm.
Uy lực quá kinh khủng.
Trọng Kiếm
cũng chỉ là một trong ba chi nhánh của Thư Kiếm Trang, mà có thể đứng
ngang hàng với nó thì hai chi nhánh còn lại cũng sẽ không thua kém đi
đâu cả.
Trần Tuyển có thể lấy tu vi huyền phủ cảnh tứ trọng phát
huy ra lực lượng của huyền phủ cảnh ngũ trọng thì Vương Bân cũng có thể
vượt cấp mà chiến.
Đây chính là chỗ cường đại của Thư Kiếm Trang.
Một một trường phái của Thư Kiếm Trang lại mang một đặt sắc riêng cho mình, chỗ nào cũng cường đại không thua kém nhau là bao. Nếu như Trọng Kiếm
chủ “lực” thì Khoái Kiếm chủ “tốc” còn Song Kiếm chính là chủ “xảo”.
Vương Bân là Song Kiếm Chủ của Thư Kiếm Trang ở đời này, song kiếm trong tay
hắn chắc chắn đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, Dương Thiên mong
muốn từ đó nhìn ra được chút mánh khóe để cải thiện lực chiến của mình.
Bời vì Dương Thiên cũng là người sử dụng song kiếm, hắn hiểu rõ lợi thế của loại vũ khí này. Không ngoa khi nói rằng đây là con đường có thể vượt
cấp chiến đấu nhất trong ba lưu phái của Thư Kiếm Trang.
…
— QUẢNG CÁO —
“Bắt đầu!”
Trọng tài hô lớn một tiếng, thân hình của Vương Bân lập tức biến mất, khi
xuất hiện trở lại đã là lúc vung kiếm chém tới trước mặt của Lệnh Thanh
Lam.
Lệnh Thanh Lam siết chặt nắm đấm, nghiêng người mà vung
quyền đánh vào kiếm của Vương Bân. Ngay khi quyền kiếm sắp giao nhau,
chỉ thấy tay trái của Vương Bân cầm ngược thanh kiếm lấy một góc độ xảo
trá vung ra, giống như xoay người ở giữa không trung, lực lượng lại rất
nhẹ nhàng.
Vạch qua cổ tay của Lệnh Thanh Lam sau đó kiếm bên tay phải nhẹ nhàng lách qua, đâm thẳng vào ngực của Lệnh Thanh Lam. Theo
dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Keng!
Giống như tia chớp cắt ngang trời, lưỡi kiếm của Vương Bân bị Lệnh Thanh Lam
tóm gọn bằng tay trái, năm ngón tay nhọn hoắt chụm lại giống như kìm sắt kẹp chặt lấy lưỡi kiếm. Đồng thời tay phải hóa quyền thành chưởng đánh
về phía Vương Bân.
Vương Bân cũng không chút kinh hoảng nào, mặc
cho lưỡi kiếm bị kéo ngang đến chắn trước người, bàn tay của Lệnh Thanh
Lam đã đánh đến trước mặt, lực lượng cuồn cuộng khiến cho tóc của hắn
bay múa. Cổ tay phải của Vương Bân xoay một cái, cả người cũng lấy thanh kiếm làm trụ mà xoay ngang trên không trung, trong gang tấc tránh đi
một chưởng của Lệnh Thanh Lam, đồng thời tay trái vung ra, chém ngược từ dưới lên trên, mục tiêu rõ ràng là cánh tay trái của Lệnh Thanh Lam.
Lệnh Thanh Lam cũng không thể làm gì khác là thu lại cánh tay của mình đồng
thời giải thoát cho kiếm bên phải của Vương Bân, thân hình hơi lùi lại
tung ra một chưởng, nguyên khí hội tụ lại thành một cự thủ, từ trên trời giáng xuống, vồ thẳng vào Vương Bân.
Vương Bân ý niệm vừa động,
kiếm khí tranh minh bén nhọn cũng chém ra một lưỡi nhận dài trong không
trung, cùng cự chưởng đập thẳng vào nhau.
Uỳnh!!!
Võ đài nứt toác, cả hai đồng loạt thối lui ba bước, mỗi bước lại khiến cho võ đài tan rã một phần.
Phù!
Phù!
Vương Bân cùng với Lệnh Thanh Lam đồng loạt biến mất ngay khi vừa đứng vững
bước chân, tiếp theo là từng tiếng động rung chuyển đất trời truyền
xuống từ thiên không, tiếng binh khí va chạm với nhau leng keng không
ngớt.
Không biết hai người giao thủ cách võ đài bao xa nhưng mọt
chút xíu tàn lực quét đến liền khiến cho võ đài thêm mất cái lỗ thủ to
đùng. Phải biết là huyền chân cảnh đỉnh phong như Lệnh Vô Cực cũng chỉ
có thể gây ra một vết xước mờ, có thể nói là không thể thương tổn được,
đủ hiểu chênh lệch giữa hai đại cảnh giới lớn đến thế nào.
— QUẢNG CÁO —
Kiếm pháp: Cuồng long vũ!
Đột ngột, một cột lốc xoáy hình thành giữa không trung, lốc xoáy trải rộng
hơn năm nghìn mét hóa thành một trận gió khổng lồ, ở trung tâm của lốc
xoáy chỉnh là Vương Bân, lúc này hai tay của hắn đã biến mất, hoàn toàn
không nhìn ra tung tích, thực tế chính là hai tay vũ động đến tột cùng,
một giây đều chém ra hàng trăm kiếm khiến cho người ta không thể bắt
được hình ảnh.
Mà đây chính là nguyên nhân hình thành lốc xoáy.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn là động tay không mà pha trộn trong đó
có cả huyền linh thuật của Vương Bân nữa, nếu không rất khó có thể đả
thương được đến đối thủ hơn hắn một tiểu cảnh giới như Lệnh Thanh Lam.
Đánh thăm dò một lúc như thế là đủ rồi, đến lúc phải ra tay thật sự.
Ở phía bên kia, thân hình của Lệnh Thanh Lam cũng hiện ra, hắn cũng không gọi ra huyền linh nhưng cánh tay của hắn lại biến thành màu đen nhánh
đồng thời trở nên to lớn gấp đôi, nắm ngón tay dài nhọn hoắt giống như
sắt thép khiến người ghê sợ.
“Nát!”
Chấn không.
Đối diện với cuồng phong vũ bão ập thẳng đến, Lệnh Thanh Lam quát một
tiếng, cánh tay đánh thẳng ra ngoài, kèm theo đói là một tiếng đổ vỡ
hùng hồn lan truyền trong toàn bộ không gian. Không khí trong bầu trời
lan tràn hàng nghìn vết nứt giống như mạng nhện lan tràn về bốn phía,
giống như một bức tường kính chuẩn bị đổ nát chắn ngang với cuồng phong
của Vương Bân.
Uỳnh!!!
Cuồng phong lao thẳng vào bức
tường, bức tường chẳng chịt vết nứt lại giống như lạch trời không thể
vượt qua, sừng sững hiên ngang đón lấy công kích của Vương Bân. Đất trời giống như bị bức tường này chia ra làm hai vậy, một bên cuồng phong
cuồn cuộn một bên gió yên mây lặng, hoàn toàn khác biệt.
Đột ngột!
Một tia quang huy lóe lên, bức tường giống như bị xuyên thủng, không kịp
ngăn cản. Vương Bân xuất hiện ở trước mặt Lệnh Thanh Lam, song kiếm bắt
chéo mà chém xuống.
Kiếm pháp: Nhất điểm tề!
Trời đất tịch mịch không có một gợn gió loạn mây nào, song kiếm đánh thẳng về Lệnh
Thanh Lam, nhanh đến cực điểm. Lệnh Thanh Lam cũng phản ứng cực nhanh,
hai cánh tay chập lại với nhau, ý đồ bắt được song kiếm của Vương Bân.
Leng keng!
Song kiếm bất ngờ chuyển hướng, từ tư thế chém ra lại đột ngột hóa thành đâm thẳng đồng thời đâm vào lòng bàn tay của Lệnh Thanh Lam nhưng không
xuyên thủng qua mà là đem Lệnh Thanh Lam bức lui.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Vương Bân biến chiêu cực nhanh, tốc độ
theo sát Lệnh Thanh Lam, hai kiếm hóa thành hai con độc xà, vặn vẹo
trong không trung đánh vào lồng ngực Lệnh phó tông chủ, kéo ra một hình
chữ “X” dài.
Sau đó thân hình của Vương Bân đã ở phía sau Lệnh
Thanh Lam, hai tay siết chặt song kiếm, một cỗ kiếm khí ngút trời bắt
đầu toát ra từ đôi kiếm trong tay song kiếm chủ.
“Chết!”
Vương Bân quát lạnh, sát ý nghiêm nghị tập trung hết vào trong kiếm, song
kiếm giống như sống lại, sinh động sôi sục lên, bị sát ý nhuộm lên ánh
đỏ sau đó hóa thành hai con độc xà du tẩu trong không khí.
Huyền linh thuật: Nộ quyển tịch phong!
Kiếm pháp: Song long tuần du!
Bang!!!
Tiếng rung động truyền khắp đất trời, uy lực kinh khủng quét sạch tám phía,
kiếm cương thổi tan một vùng không trung, lưu lại một phần của đám mây
lớn, giống như bầu trời vừa bị đục thủng một lỗ hơn mười dặm vậy.