Các tuyển thủ không khỏi chửi bật một tràng ở
trong lòng. Tại sao lão quái vật như Man Chủ lại có mặt ở trong danh
sách tranh tài cơ chứ. Nếu như có lão xuất thủ thì trao chức Minh Chủ Võ Lâm luôn đi còn tranh đấu làm gì.
Ở trong huyền phủ cảnh thì
chênh lệch một tiểu cảnh giới cũng giống như chênh lệch từ phảm nhân đến huyền chân cảnh vậy, hoàn toàn khác biệt như ngày và đêm, không hề cùng một đẳng cấp.
Không phủ nhận là có thiên tài có thể chiến thắng
người có tu vi cao hơn mình nhưng người như vậy mấy nghìn năm mới có
một, chưa kể đến khoảng cách sức mạnh không quá, có thể dùng xảo để bù
vào lực.
Nhưng khi phải đối đầu với chính loại thiên tài đó thì sao?
Không sai, Man Chủ chính là tên thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến đó.
Đối với thế hệ bây giờ thì có thể không biết Man Chủ là ai, nhưng đối với
thế hệ trước thì đây chính là đại cao thủ nổi danh hàng đầu của cả Đông
Nam Vực. Thậm chí ngũ đại phái cũng kiêng kỵ tột độ.
Ngày trước
khi mà Huyết Đao Tông cùng Cửu Tiên Sơn không ngừng ma sát, mâu thuẫn
đến đỉnh điểm liền bùng nổ quyết chiến. Cửu Tiên Sơn thất bại trong cuộc chiến đó, Cửu Sơn chỉ còn có Tam Sơn, năm sơn phong đã mất vào tay
Huyết Đao Đông
Nhưng Man Chủ lúc đó đột nhiên chen ngang vào, lấy
sức một mình cùng một vài vị chiến hữu nữa mà ngang ngược cướp một ngọn
núi trong số chiến lợi phẩm của Huyết Đao Tông.
Mấy người lẻ tẻ
đương đầu với môn phái mạnh nhất lúc bấy giờ, ai cũng nghĩ Man Chủ quá
liều lĩnh, chỉ là kẻ mãng phu không biết suy tính, sẽ nhanh chóng bị
Huyết Đao Tông tiêu diệt.
Nhưng sự thật đã khiến cho toàn bộ võ
lâm sửng sốt chỉ với mấy người ít ỏi nhưng sau năm trận đại chiến, cuối
cùng Huyết Đao Tông cũng phải nhượng bộ, đồng ý chia cắt một sơn phong
cho Tiếu Vô Thiên.
Nghe nói Tiêu Vô Thiên lúc đấy có tu vi là
Huyền Phủ Cảnh tứ trọng nhưng quyết chiến không thua Tông chủ lúc bấy
giờ của Huyết Đao Tông nên mới cướp được Man Sơn về tay của mình.
Sau khi chỉnh đốn được tài nguyên cướp được của Cửu Tiên Sơn, Huyết Đao
Tông cũng không bành trướng nữa, yên vị tiêu hóa chiến lợi phẩm cùng dè
chừng Man Sơn. Không đến mấy năm thì Huyết Đao Tông quy thuận Vạn Thắng
Vương, phụ trở Vân Lan Vương Triều trong buổi đầu dựng nước.
Cửu
Tiên Sơn suy tàn cũng không tìm Tiếu Vô Thiên phiền phức mà đành phải co cụm lại tại ba sơn phong cuối cùng. Tiếu Vô Thiên vẫn giữ nguyên tên
gọi của sơn phong đó là Man Sơn, tự xưng Man Chủ.
Về sau danh xưng này cũng được người khác lưu truyền rộng rãi đến tận bây giờ.
Chuyện đó cách đây đã gần hai trăm năm, Man Chủ từ huyền phủ cảnh tứ trọng đã
đột phá đến huyền phủ cảnh ngũ trọng. Không ai biết hắn mạnh đến như thế nào nhưng có lẽ mọi người cũng suy đoán ra ít nhiều, không có Chuẩn
Vương hiện thế, Man Chủ chính là vô địch ở huyền phủ cảnh.
Như thế...ngôi Minh Chủ Võ Lâm còn cần phải tranh đoạt sao?
Toàn bộ những người tham gia cùng tiến lên cũng không đủ cho Man Chủ đánh
chứ nói gì đếnh tranh tài. Theo dõi truyện tại
vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Cũng may
mà Thanh Vân Tông biết cách điều chỉnh tâm thế của những người tham gia. Trận hỗn chiến đầu tiên sẽ chọn ra một trăm người đê bước vào vòng tiếp theo, vì đánh hỗn chiến cho nên có trụ được hay không là do khả năng
của mỗi người. Điều này khiến cho người đang có ý định rút lui lại một
lần nữa suy nghĩ tham gia.
Không phải ai cũng là kẻ tự phụ cho
rằng mình vô địch thiên hạ nhưng được xếp trong số một trăm người mạnh
nhất đại lục thì cũng nở mày nở mặt lắm. Bây giờ rút lui lại chả được
gì, lên đài lại có cơ hội rạng danh trước toàn bộ võ lâm thì sao mà
không làm.
Tỉ lệ cược cũng được thông báo công khai, những người
năm ngoài bảng hạt giống là 1000/50000 càng kích thích máu đánh cược
trong tim của đám tuyển thủ, không đệ nhất được thì kiếm chút tiền cũng
đáng.
Về phần đặt cược cho người khác?
Thanh Vân Tông cũng
không ngu như thế, những hạt giống có thứ hạng trên một trăm thì không
được đặt cược ở trong vòng này. Chọn một trăm người mà các người đặt hết vào một trăm người có thứ hạng cao thì Thanh Vân Tông có mà phá sản.
Cho nên muốn làm giàu thì tự mình động thủ vẫn đáng tin cậy hơn.
Huyền chân cảnh tứ trọng đến ngũ trọng cũng không có chênh lệch nhiều, nếu
như tính toán tốt thì không phải không có cơ hội lọt vào vòng tiếp theo.
Cho nên những tuyển thủ sau khi bị đả kích bởi sự tham gia của Man Chủ cũng không có ai bỏ cuộc cả, tất cả hăng hái đặt cược rồi chờ đợi đến cuộc
thi đấu ngày mai.
...
Bán đảo Sơn Trà, ngày hai tháng hai năm một nghìn không trăm mười một.
Võ đài quần chiến, bắt đầu!
Trên không trung, cách mặt biển một nghìn mét, một cái võ đài to lớn bao phủ toàn bộ bầu trời của bán đảo được tạo thành từ nước.
Đây chính là biến thể của Thủy Nguyên Phòng Hộ Đại Trận. Không thể không nói ý nghĩ
của vị trận pháp sư cấu tạo nên đại trận này cực kỳ sáng tạo, biển đổi
Thủy Nguyển Phòng Hộ Đại Trận ngưng kết sàn đấu, vừa chặn được công kích dưới huyền chân cảnh, mà dù bị hư hao thì cũng có thể khôi phục thật
nhanh.
Bên trên chiến đấu thoải mái, bên dưới lại có thể chiếu ra
hình ảnh trực tiếp, vừa chính xác, vừa trực quan, vừa tiện cho mọi người quan sát. Với cái ý tưởng thế này thì quá phù hợp để đi làm cho các sự
kiện rồi.
Hình ảnh chiếu xuống bên dưới được chia ra làm tám góc
theo tám phương hướng, đủ để khán giả quan sát được toàn bộ sàn đấu một
cách đầy đủ và rõ nét nhất.
Có người không muốn quan sát theo cách này thì có thể điều khiển huyền linh bay lên trên bầu trời để quan
chiến, nhưng nếu không may mà bị đạn lạc đánh trúng thì...chỉ có thể coi như xui xẻo mà thôi.
Nhưng thiết nghĩ đã có năng lực bay trên bầu trời thì cũng phải có tu vi từ huyền chân cảnh trở lên, bị “đạn lạc”
đánh hạ thì cũng quá mất mặt.
Thời khắc vừa đến, hiệu lệnh bắt đầu vừa ra, chân khí của tất cả mọi người bộc phát cùng một lúc, giống như
thiên thạch lao xuống biển, bùng nổ lên một tràng sóng thần, lan tỏa về
bốn phía, thổi bay tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.
“Giết!!!”
Khí thế của đám người cất lên cao ngất, hai nghìn bảy trăm năm mươi tám
người đứng ở trên võ đài lao thẳng vào nhau, nhắm đến người có cỗ khí
thế yếu hơn rồi tấn công.
Ai cũng có một ý nghĩ ở trong đầu là chỉ cần ta đào thải đủ số lượng trước khi bị đánh bại thì ta không bị đào thải nữa.
Ý nghĩ rất hay, cũng rất chính xác, chẳng qua...bọn họ quá coi trọng thực lực của mình, hoặc đúng hơn là tự tin vào thực lực của mình.
Huyền phủ cảnh rất ăn ý không ra tay nhưng huyền chân cảnh cực hạn lại đủ sức quét ngang chiến trường. Nói không ngoa chứ huyền chân cảnh cực hạn mới là vai chính của cuộc chơi này, ít nhất là vòng quần chiến này.
Dương Thiên sau khi giao chiến bắt đầu thì thân thể đã hóa thành Hắc Ảnh ẩn
tàng vào trong bóng của một tên huyền chân cảnh tứ trọng. bởi vì sàn đấu khá đặc biệt cho nên cái bóng của mọi người hơi nhạt hơn bình thường
một chút nhưng trong tình trạng phải chiến đấu căng thẳng thế này chẳng
có ai để ý đến một cái bóng đậm đặc hơn đâu.
Dương Thiên sử dụng
Ảnh Hóa ở bên ngoài, bên trong âm thầm vận chuyển Vô Thanh Bộ cùng Tuyệt Khí Phối đến mức độ vừa phải, đủ để huyền phủ cảnh phát hiện ra hắn.
Dương Thiên vẫn lo lắng Thanh Vân Tông nhận ra hai bộ chiến pháp này nên mới phải sử dụng Ảnh Hóa để che mắt, ít nhất mọi người sẽ nghĩ hiệu quả ẩn nấp là do huyền linh thuật.
Chiệc cuộc bùng nổ cực kỳ mạnh mẽ, sàn đấu cấu tạo chủ yếu bằng nước, mặc dù nó gần như một mặt gương
khổng lồ, không thể đi vào trong lòng nước nhưng những chấn động của
việc giao đấu vẫn sẽ tạo nên những gợn sóng rõ rệt.
Dương Thiên cố gắng mãi nhưng không thể trùng lặp được rung động này, mặc dù đại thể
vẫn lắc lư nhưng nhìn kỹ sẽ thấy hơi giả trân một chút, cũng nhờ điều
này mà không ai nhìn ra được Vô Thanh Bộ luôn.
Ầm!!!
Tên
huyền chân cảnh tứ trọng này tên là Nguyễn Duân, một tán tu nào đó mà
Dương Thiên không biết, hắn cũng không thèm để tâm lắm khi mà chỉ “trú”
nhờ một thời gian thôi. Hiện tại Nguyễn Duân đang bị một tên huyền chân
cảnh tứ trọng khác để mắt tới, cả hai lao vào chiến đấu kịch liệt.
Dương Thiên thì không được chiêm ngưỡng quá nhiều huyền chân cảnh khác chiến
đấu nhưng hắn cũng biết được mặt bằng chung của cảnh giới này như thế
nào. Nói chung về mặt chiến lực của cơ thể thì không quá mạnh, thậm chí
là có chút...yếu.
So với những học viên đứng đầu Phong Vân Bảng
thì đúng là yếu thật, yếu đến khó có thể tin được. Huyền chân cảnh tứ
trọng cũng không thể mạnh hơn thất biến kỳ là mấy, ít nhất là không thể
mạnh hơn gấp đôi, cho nên hoàn toàn có thể bị đánh bại luôn ý chứ.
Được cái huyền chân cảnh phản xạ nhanh, nhưng như Dương Thiên có tinh thần ý niệm đạt đến cảnh giới thứ ba rồi thì...miễn đi, bọn họ phản ứng còn
không nhanh bằng Dương Thiên.
Điều này cũng chẳng có gì làm lạ,
chân khí mạnh hơn huyền khí về mặt bản chất nhưng thân thể họ có tinh
tiến nữa đâu, số lượng chân khí có thể gánh chịu cũng có giới hạn thôi,
cho nên không mạnh hơn thất biến kỳ mấy là có thật. Thất biến kỳ thì đã
có chân ý rồi, có thể phá phòng của chân khí, nên vẫn có cơ hội phản
sát.
Nhưng mà...ở huyền chân cảnh còn ai so bì bản thân huyền giả
làm gì, cảnh giới này mới thật sự bước chân vào con đường tu luyện, mới
thật sự phô diễn được sức mạnh của huyền linh.
Huyền chân cảnh tứ
trọng, huyền linh có được lực lượng ít nhất là sáu giao lực. Là sáu giao lực đấy, cũng tương đương với gần hai mươi hai triệu cân, đủ để một tát chết tươi thất biến kỳ chứ không phải đùa đâu.
Về mặt ai đang
nghĩ thì sử dụng tốc độ vòng qua huyền linh rồi xử đẹp huyền giả
thì...nghĩ đúng lắm, đấy là cách giải quyết chính xác. Nhưng chỉ giới
hạn trong ý nghĩ thôi. Huyền chân cảnh tứ trọng có tốc độ tối thiểu là
gấp hai lần vận tốc âm thanh cơ, đủ để cho huyền biến cảnh bốc hơi mà
không cảm thấy đau đớn chút nào.