Huyết vụ như mưa, tam đầu huyết mãng nổ tung thành một cơn mưa máu
nhưng Hương ma ma sắc mặt bình thản, cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Lục lão cũng không tiếp tục ra tay, giống như nhìn thấu điều gì đó.
Cơn mưa máu rơi xuống mặt hồ, không bao lâu sau sóng hồ lại sôi trào lên,
bốc lên một cột sóng khác, lại ngưng tụ ra một con tam đầu huyết mãng
khác, càng thêm to lớn, khí thế càng thêm ác liệt.
“Ngươi chỉ có thế thôi sao?”
Hương ma ma trêu tức nói, khuôn mặt của nàng cực kỳ cuồng ngạo, thậm chí có chút vặn vẹo, nụ cười giống như điên như dại.
Lục lão không phản ứng nàng, ánh mắt thâm thúy như nhìn thấu vạn vật, thật lâu mới nói.
“Không thể không nói thủ đoạn này đúng là diệu thật, từ một vĩ độ cao hơn
giáng lâm nhiều lần, mỗi lần trực tiếp tăng cường sức mạnh cho hình
chiếu, dần dần có được sức mạnh kinh khủng. Xương Cuồng quả thật danh
bất hư truyền.”
Dương Thiên đang lặng lẽ chữa trị cho Lý Phi Nhi
cũng không khỏi dựng lên lỗ tai, hắn mặc dù không hiểu lắm nhưng có vẻ
Lục lão đã nhìn thấu thủ đoạn của Xương Cuồng. Trận đại chiến này có vẻ
không quá thiên lệch rồi.
Hương ma ma thoáng tắt nụ cười nhưng điệu bộ khinh thường không giảm mà chỉ lạnh lùng nói.
“Ngươi nhìn thấu được thì đã sao? Ngươi ngăn cản được chắc?”
Lục lão phất kiếm, kiếm quang vạch qua không trung, chém thẳng vào trên
người Hương ma ma. Nhưng trước người Hương ma ma đột nhiên hiện ra một
vòng trong nửa trong suốt màu máu, ngưng tụ thành một vòng bảo hộ ngăn
lại kiếm quang này.
Đông!!!
Vòng bảo hộ vững như thành đồng, một kiếm của Lục lão cũng không thể tạo thành vết xước nào cho nó cả.
Kiếm quang tiêu tán, vòng bảo hộ cũng đồng thời biến mất, nhưng ai cũng
biết được chỉ cần công kích Hương Phương thì nó sẽ lại hiện ra ngăn cản
tổn thương đến nàng.
Lục lão cũng không lộ ra ngoài ý muốn, cánh
tay lão khẽ vồ một cái, một cái cực thủ to lớn hướng mặt hồ đánh xuống,
năm ngón tay giống như lao lung trấn áp tất cả.
Hương Phương còn
đang đắc ý sắc mặt đột nhiên kinh biến, hai tay liên tục đánh ra mấy
chục loại ấn quyết, từng đường tơ máu không ngừng hồi tụ thành một đồ án phức tạp, ý đồ ngăn cản cự thủ kia.
Đáng tiếc, tốc độ của nàng
chậm, lực lượng của nàng yếu, làm sao ngăn cản nổi Lục lão, cực thủ lấy
thế không thể ngăn cản đi sâu vào trong lòng hồ máu.
Cả vùng không gian này chợt chấn động không ngừng, bầu trời nứt vỡ thành một khe
nhánh đen kịt, giống như chuẩn bị đến thời khắc tận thế, thế giới muốn
bị hủy diệt vậy.
Thế giới không ngừng run rẩy, Hương Phương không
ngừng đánh ra ấn quyết, mỗi lần ngưng tụ đồ án lại mạnh thêm một lần
nhưng sắc mặt của nàng cũng càng thêm trắng bệch. Thẳng đến toàn thân
nàng vô lực thở hồng hộc, cơ thể teo tóp lại chỉ còn da bọc xương, không thể động nổi ngón tay nữa nàng mới ngừng lại. Chấp nhận rằng không thể
ngăn cản.
“Hồng hộc…hộc…lão già ngươi…tại sao..lại...lại biết?”
Lục lão không trả lời mà khí thế đột nhiên phát động, nguyên khí trong
người bùng nổ ra ngoài, giống như một toàn biển lớn không ngừng dân lên
thủy triều, mạnh bạo vô cùng.
“Lên!”
Lục lão quát mạnh một
tiếng, bàn tay nắm lại, giống như cố gắng nhổ cả ngọn núi lên, thế giới
theo đó mà lung lay, các vết nứt xuất hiện liên tục.
Dương Thiên
chăm chú nhìn vào mặt hồ, không bao lâu sau, hắn cảm thấy như có vật gì
đó đang đội nước mà lên, vật này không to lớn lại phát ra khí tức nặng
nề cực kỳ. Đến khi nó hoàn toàn bị cự thủ của Lục lão nâng ra khỏi mặt
hồ Dương Thiên mới có thể nhìn rõ.
Bản thân nó bị một đống xiềng
xích vây quanh, nhìn không ra hình dạng, nó không ngừng rung động kích
liệt giống như muốn thoát ra khỏi cự thủ của Lục lão, mỗi lần rung lên
giống như một tiếng trống vang vọng khắp thế giới.
Đông!
Đông!
Đông!
Dương Thiên không chắc chắn về thứ này nhưng nhìn nhìn một hồi vẫn không tự chủ mà hỏi ra ngoài.
“Đây là trái tim sao?”
Lục lão vẻ mặt nghiêm túc, không biết là lão đột nhiên tốt tính hay gì mà
nghe thấy Dương Thiên hỏi liền lên tiếng giảng giải. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Đây là Tâm Giới, thế giới chi tâm. Nắm giữ nó có thể trở thành chủ nhân của thế giới này.”
Dương Thiên ngẫm nghĩ một chút cũng không lộ ra vẻ bất ngờ, hắn chưa từng đọc được thông tin về Tâm Giới bao giờ nhưng hắn đã gặp qua mấy thứ tương
tự rồi.
Hạch tâm của Trấn Ngục Đài có chút tương tự, Mộc Miên Chi
Tâm cũng có chút tương tự, thậm chí Thiên Phương Văn Khối cũng có chút
tương tự.
Hạch tâm của Trấn Ngục Đài đã bị Dương Thiên chưởng
khống nhưng ngoài việc giúp hắn sử dụng Trấn Ngục Lôi Phạt và phóng to
thu nhỏ Trấn Ngục Đài ra thì chả dùng được vào việc gì. Đương nhiên đây
là do Bất Diệt Chi Tâm quấy rối chứ nếu không đã không trở thành kỳ vật
của cổ quốc.
Mộc Miên Chi Tâm được Thư Sách luyện hóa sau đó dùng
để kiềm chế Bất Diệt Chi Tâm, mặc dù không thể hiện gì nhiều nhưng Dương Thiên có thể cảm nhận rõ ràng khu vực xung quanh làng Mộc Miên tương
đối tách biệt với bên ngoài, có thể là do sự kết hợp giữa đại trận và
thần mộc.
Còn Thiên Phương Văn Khối thì càng khó mà nói được, có
nó trong tay thi triển huyền văn cực kỳ thuận lợi, ngưng hình tụ khí cực kỳ đơn giản. Nếu nói một tòa đại trận là phiên bản yếu hóa một nghìn
lần của một tiểu thế giới thì Thiên Phương Văn Khối tri phối đại trận
hoàn toàn giống với việc Tâm giới chi phối thế giới.
Dương Thiên
lập tức nhận định Tâm Giới là một bảo vật cực kỳ trân quý. Trước đây hắn không biết tiểu thế giới nhưng đi qua Tiên Long Bí Cảnh cùng với đã
từng bước vào băng tuyết thế giới bên trong Hán Thú Bí Cảnh thì cũng dần dần minh ngộ ra.
Tiểu thế giới là một vùng không gian độc lập với bên ngoài, có thể là do cường giả chế tạo ra, sử dụng đẳng cấp trận
pháp cực cao hoặc có biện pháp cực kỳ xảo diệu nào đó, nền móng của nó
vẫn bao hàm huyền văn có đẳng cấp cao. Mà hạch tâm của nó chính là Tâm
Giới, có thể khống chế toàn bộ “đại trận” này.
Về cơ bản thì không sai biệt lắm, Dương Thiên vừa nhận định về “tiểu thế giới” vừa không
khỏi thầm khen Lục lão. Đại lão thì vẫn cứ là đại lão, thoáng cái liền
tìm ra được Tâm Giới, hơn nữa còn có thể nhanh chóng cướp đến tay như
thế.
Đúng là không nên coi thường trí tuệ của bất cứ vị cường giả nào.
“Đừng có hòng!”
Một tiếng quát lạnh đột nhiên truyền đến từ bầu trời. Hay nói đúng hơn là
Dương Thiên không biết nó từ đâu tới, vang vọng cả thiên địa, giống như
từ trên đỉnh trời cao bao phủ cả thế giới.
Một ánh sáng đột ngột
lóe lên, tầng tầng không gian rung động, Dương Thiên trông thấy không
gian như một tổ hợp của nhiều cánh cửa khác nhau, đang nhanh chóng bị
thứ gì đó xuyên phá.
Một bàn tay năm ngón âm u bạch cốt từ trong
không gian phá vỡ mà ra, hướng thẳng chụp vào Tâm Giới. Lục lão đương
nhiên không cứ đứng im mà nhìn rồi, lão nắm lấy kiếm trúc, liên tục chém ra mấy chục kiếm, mỗi kiếm lại giống như một kiếm, đi sau mà đến trước, hợp nhất thành một đường kiếm dài trăm mét chém thẳng vào bàn tay bạch
cốt kia.
Uỳnh!!!
Thế giới chấn động kịch liệt, toàn bộ không gian như muốn bị xé thành mảnh nhỏ, các khe nứt đen kịt chằng chịt cả
thế giới, rách nát không chịu nổi.
Cạch!
Bàn tay bạch cốt
hơi chững lại giữa không trung, trong khi đó Lục lão không khỏi lui lại
một bước, khí thế trên người trập trùng nhưng vẫn không ngừng kéo lên.
Một tiếng hừ lạnh lại vang lên từ trong không gian trùng điệp lan tỏa cả thế giới.
“Nhân loại nhược tiểu cũng dám ngông cuồng!”
Lời nói vừa dứt, bàn tay bạch cốt kia lại một lần nữa động, hướng thẳng Tâm Giới mà chộp vào, ý vị coi thường hoàn toàn rõ như ban ngày.
Lục
lão quát lạnh một tiếng, phía sau lưng hắn nở rộ một vùng hư ảnh. Ảnh
chiếu một ngọn thanh sơn to lớn khôn cùng. Ngọn núi này chỉ có duy nhất
một loại trúc, thẳng tắp, hiên ngang, ương ngạnh phát triển xanh mát.
Rừng trúc bao la vô ngần, ngọn trúc không biết bao nhiêu mà đếm. Mỗi một
ngọn trúc đều phát ra kiếm khí kinh người, cả khu rừng giống như nghìn
vạn thanh kiếm chĩa thẳng về trời xanh, như muốn đem bầu trời chém nát.
Lục lão hừ một tiếng, kiếm trúc trong tay hướng về phía bàn tay bạch cốt
kia đâm ra một cái. Một kiếm trông như thường thường không có gì lạ, đơn thuần chỉ là đâm thẳng từ sau ra trước. Nhưng Dương Thiên có thể nhìn
ra một kiếm này uy lực vô cùng, toàn bộ lực lượng của rừng trúc phía sau giống như đều hội tụ vào trên thanh kiếm của Lục lão. Nguyên khí tầng
tần lớp lớp hội tụ lại đó mang theo uy năng kinh khủng.
Dương
Thiên có thể cảm nhận được không gian xung quanh thanh kiếm này đang bị
phá nát ra rồi lại bị cưỡng ép đông cứng lại, trông như không gian không có bất cứ ảnh hưởng nào nhưng chỉ cần sức mạnh của chiêu thức biến mất
thì không gian này chắc chắn hủy diệt thành hư vô ngay.
Bạch cốt
cự thủ kia cũng không bỏ nhẹ chiêu kiếm này, bàn tay đó đột ngột căng
phồng lên gấp mấy lần, giống như lúc trước chỉ là mỗi phần xương thì lúc này có thêm cả da thịt, trông nó đầy đủ một cách kỳ lạ. Nhưng nó vẫn
chỉ là xương trắng, một khối xương trắng đặc có hình bàn tay.
Thế
giới dưới hai luồng sức mạnh này lâm vào trong yên lặng chưa từng có,
không gian bị cưỡng ép đông cứng, không có bất cứ rung động nào thoát ra ngoài, chỉ có thể lặng yên chờ đợi cả hai va chạm.
Một thanh lục
kiếm to lớn cùng bàn tay xương trắng trông thật chậm rãi va chạm vào
nhau. Một lỗ hổng đen kịt xuất hiện tại trung tâm vụ va chạm, lỗ hổng
chậm chạp mở rộng, nuốt trọn công kích của cả hai.