Hoa Quế Phường, một mảnh tịch mịch, không có bất cứ âm thanh nào tồn tại ngoài tiếng gió thổi hiu hắt.
Ánh lửa bập bùng chậm rãi cháy lên, đem cả mảnh lầu có kiến trúc bằng gỗ
này lại cháy lên thêm một lần nữa. Tình cảnh lúc này cùng hai năm trước
đều không sai biệt lắm.
Chẳng qua...không có tiếng quát phẫn nộ
của của Hương Phương, cũng không có hình ảnh Lý Phi Nhi cầm kiếm, toàn
thân đầm đìa máu tươi.
Thiên địa lúc này tịch mịch giống như bị
đọng lại, đông cứng. Thiên địa căng thẳng trước quân vương của nó, vạn
sự không dám động nếu như không có lệnh của vị quân vương này vậy.
Lý Phi Nhi toàn thân bị ấn chặt xuống mặt đất, áo bào rách tung tóe, nhìn
qua không có một chỗ tốt. Hình ảnh đáng lẽ là xuân quang đại phóng nhưng Lý Phi Nhi hình như thú hóa càng mạnh, nhìn chỉ như một con hồ ly lớn
nằm thoi thóp dưới lớp áo rách mà thôi, hoàn toàn không có mấy phần mị
ý.
Hương Phương trông có vẻ “tốt” hơn một chút, đầu tóc rối loạn,
hai chân cũng không thể đứng vững, cơ thể run lẩy bẩy đứng ở đó. Mặc dù
vậy trong ánh mắt của Hương ma ma cũng không có toát lên sợ hãi, trái
lại còn ẩn ẩn có chút vui mừng.
Bời vì người giống như chúa tể thế gian đang đứng sừng sừng ở kia quen biết nàng, hơn nữa còn có vẻ như
đứng về phía nàng. Nàng thật sự không biết được người này lại lợi hại
như thế, mọi lần chỉ có bộ dạng của một lão nát rượu mà phát ra uy thế
kinh khủng như vậy, so với thành chủ còn lợi hại hơn mấy chục lần.
Lão giả có bộ dạng lôi thôi, râu tóc hai màu hoa râm lếch thếch, trên người nồng nặc mùi rượu nặng này chính là khách quen của Hoa Quế Phường. Mặc
dù lão già này thường ngày tỏ ra nghèo kiết xác, không có gì đặc biệt
nhưng Hương ma ma cũng không có coi khinh lão mà phục vụ giống như mọi
khách nhân khác.
Lão giả chỉ uống loại rượu đế rẻ tiền nhất nhưng
tổng cộng lại mười mấy năm qua cũng là một con số khổng lồ, dù sao lão
đến rất thường xuyên, ít thì năm bảy ngày một lần, nhiều thì hai ba ngày thậm chí ngày nào cũng đến.
Lúc này đột nhiên toát ra là một cao
nhân ẩn tàng thì Hương Phương mới nhớ đến mấy điểm đáng ngờ này. Nàng
khom người lễ phép nói.
“Cảm tạ Lục lão ra tay tương trợ, nếu không có tiền bối không khéo hôm nay ta phải táng thân trong tay yêu chủng này rồi.”
Hương Phương vừa tỏ vẻ ủy khuất vừa tỏ vẻ tức giận. Lý Phi Nhi hai mắt long
sòng sọc, dù bị áp lực nghìn vạn cân đè ép cũng không ngăn được tiếng
gầm phẫn nộ của nàng.
“Ngươi mới là yêu chủng, mẹ nhà ngươi nữa.
Ta lại bại một lần nữa có lẽ cũng là số kiếp đã định, nhưng cho dù có
thành quỷ ta cũng không bao giờ tha cho ngươi. Ngươi sớm muộn sẽ chế
không yên lành.”
Lão giả được Hương ma ma gọi là Lục lão kia khẽ
nhíu mày, hận ý của Lý Phi Nhi quá nồng đậm, giống như lý trí đã bị phẫn nộ chi phối vậy, hết sức kỳ lạ. Hình thái của Lý Phi Nhi cũng li kỳ
không kém, giống yêu mà không phải yêu giống người mà không phải người.
Lão hừ lạnh một tiếng, khí thế lại ép chặt Lý Phi Nhi khiến nàng lại một
lần nữa dán xuống mặt đất, các vết thương phun ra máu tươi, nhưng Lý Phi Nhi cũng không kêu một tiếng, ánh mắt chuyển sang nhìn vào Lục lão mà
nói.
“Ngươi có tu vi cao tuyệt nhưng lại giúp tiện nhân này, sớm muộn cũng bị trời đánh chết.”
Lục lão hừ lạnh một cái, khí thế hất Lý Phi Nhi văng xa lăn lộ mấy vòng
trên mặt đất. Cường giả không thể nhục, lão cũng không phải thánh nhân,
người khác mắng chửi mình thì tức giận cũng là chuyện thường.
Lão
làm khách quen của Hoa Quế Phường nhiều năm, nay có người đến diệt môn
thì tiện tay bảo trụ bà chủ một mạng, coi như chấm dứt chuỗi nhân duyên
uống rượu ở đây suốt mười mấy năm. Theo dõi truyện tại
vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Nhưng nhìn đến hận ý thông thiên của tiểu nữ này nên mới không giết nàng, chỉ định phế tu vi rồi đuổi đi thôi. Dù sao có nhân thì mới có quả, hận ý nhường này không thể nào không có uẩn khúc được. Lão không muốn dinh líu sâu
xa nhưng tiểu nữ mở miệng ra là mắng chửi người, thật sự khiến lão khó
chịu.
Lục lão hừ hừ một cái nói.
“Tiểu cô nương ngươi thật không coi ai ra gì, thật sự coi là ta không giám giết ngươi sao?”
Đồng thời ánh mắt của Lục lão còn nhìn về một phía, giọng nói âm trầm.
“Ta cũng không thích khi nói chuyện có kẻ khác nghe lén!”
Không khí rung động một hồi, ở nơi mà Lục lão nhìn vào đột nhiên hiện ra một
bóng người, trước ngực phá ra một vết cắt đang chậm rãi chảy ra máy
tươi. Người này đeo lên mặt nạ che giấu khuôn mặt nhưng từ khí thế ổn
định trên thân thì giống như không để ý đến vết thương này, chậm rãi
khom người chắp tay mà nói.
“Là vãn bối mạo phạm, mong tiền bối tha thứ.”
Ánh mắt của hắn lãnh tĩnh như nước, cứ giống như vết thương đang phun máu kia không phải ở trên người của hắn vậy.
Lục lão hơi hợt nói.
“Thanh Vân Tông dạo này rất rảnh à mà để huyền chân cảnh nhị trọng như ngươi lảng vảng tận nơi này.”
Người kia nghe vậy cũng không có phản ứng gì, giọng nói như cũ không chút ba động mà nói.
“Vãn bối Linh Cửu thuộc Huyết Nhật, cũng không phải là người của Thanh Vân
Tông. Nhưng mà Thanh Vân Tông dạo này cũng không rảnh chút nào.”
Huyết Nhật?
Lục lão hơi hiếu kỳ một chút về cái tổ chức gọi là Huyết Nhật này nhưng
cũng không để tâm lắm, khí thể của lão tập trung khóa chặt vào Linh Cửu
mà nói.
“Ngươi cùng với tiểu nữ kia là cùng một nhóm?”
Linh
Cửu gật đầu nói “Phải”, sau đó cũng không có động tác thừa gì. Lục lão
có chút chán ghét thái độ khô khan bình lặng này của Linh Cửu, lão chẳng định hỏi nhiều, đang muốn phế tu vi của hai người này sau đó rời đi thì một cỗ khí tức mờ nhạt xuất hiện trong tầm cảm ứng của lão.
So
với Linh Cửu thì chiến pháp của cỗ khí tức này càng thêm ẩn nấp, càng
khó cảm ứng, hơn nữa giống như một đám khói nhẹ, vô hình vô chất. Nếu
không phải tu vi của lão cao hơn nhiều lần thì đúng là khó mà cảm ứng
được.
Cỗ khí tức này di chuyển rất nhanh, nhưng vừa bước chân vào
trong cửa lớn của Hoa Quế Phường thì khẽ ngừng lại một giây nhưng sau đó lại từ từ tiến lên, giống như đi bộ không nhanh không chậm, lại mất mấy giây đã đến hậu viện này.
Người này cũng không có ý định che giấu tung tích, đường hoàng bước vào cửa lớn, không đánh giá lung tung tình
cảnh, giống như biết trước những gì đã xảy ra vậy. Hắn đi đến gần Lục
lão, cách khoảng ba mươi mét mới ngừng lại, chắp tay nói.
“Vãn bối đường đột, mong tiền bối thứ lỗi cho.”
Lục lão: “...”
Bọn trẻ bây giờ...đều giống như vậy sao? Một bộ dáng bình tĩnh không kiêu
ngạo không tự ti, cũng không tôn sùng cường giả, không khi nạt kẻ nghèo
hèn. Rốt cục mấy chục năm qua giáo dục đã thay đổi như thế nào vậy?
“Ngươi là ai?”
Lục lão hiếu kỳ đánh giá Dương Thiên. Lão không nhìn rõ cụ thể tu vi của
Dương Thiên, cảm giác khá mạnh nhưng cũng khá thấp, hết sức kỳ lạ. Hơn
nữa Dương Thiên có vẻ thần bí hơn Linh Cửu nhiều, trên thân mang một cỗ
khí chất kỳ lạ của bậc thượng vị giả nữa, có lẽ là người đứng đầu Hồng
Nhật chăng? Dù không rõ Dương Thiên nhưng lão biết Dương Thiên đang bị
thương, khí tức còn hơi bất ổn nữa kìa.
“Vãn bối chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, không lọt vào pháp nhãn của tiền bối được. Chẳng qua, nàng là thị nữ của ta.”
Dương Thiên không kiêu ngạo không tự ti mà nói, vừa nói vừa chỉ vào Lý Phi
Nhi, nàng đang nằm thoi thóp ở một góc tường, khí thế đã suy yếu rất
nhiều, trông có vẻ cách cái chết không xa rồi.
Lục lão ồ một tiếng mà nói.
“Thị nữ của ngươi sao? Tiểu nữ này vừa đến đã động thủ muốn diệt môn liền bị ta trấn áp. Hiện tại ta muốn giết nàng, ngươi có ý kiến gì không?”
Dương Thiên buông tay xuống, thân hình thẳng tắp, cũng không gấp không vội.
Lục lão bùng nổ khí thể khóa chặt hai người kia cho nên cũng không coi
là che giấu tu vi, Dương Thiên có thể dựa vào kinh nghiệm của mình mà
áng chừng...lão mạnh hơn Trầm Mộng Thư một chút.
Cũng đồng nghĩa với việc lão già lôi thôi này chính là một vị Nhất Kiếp Chuẩn Vương hoặc một vị Nhị Kiếp Chuẩn Vương.
Tu vi này đã nằm ngoài khả năng ứng phó của Dương Thiên, thậm chí bảo mệnh cũng không được. Hắn muốn liên hệ đến Bất Diệt Chi Tâm, nhưng kể từ lần ngủ say trước đến giờ Dương Thiên có gọi thể nào cũng không thấy hắn
đáp lại, giống như đã chết vậy. Cho nên Dương Thiên không thể mượn nhờ
ngoại lực rồi, chỉ có thể dựa vào chín hắn mà thôi.
Dù thế Dương
Thiên biết mình cũng không thể hoảng, bên ngoài giữ bình tĩnh, trong
lòng suy nghĩ nghìn vạn khả năng rồi tỏ ra tức giận, chỉ tay vào Hương
Phương mà nói.
“Không lẽ tiền bối cũng giống như ả, đều cấu kết với yêu quái sao?”
“Tiểu tử, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người.”
Hương Phương tức giận phản ứng lại, trông giống như bị vu oan mà phẫn nộ,
nhưng Lục lão với Dương Thiên đều có cảm ứng kinh người, một chút chột
dạ kia vẫn có thể nắm bắt được chút xíu, cho dù rất mờ nhạt thì cũng nói rõ Dương Thiên không nói ngoa.
“Cấu kết với yêu quái? Chỉ có thế
mà ngươi muốn diệt người ta cả nhà sao? Yêu quái cũng tương đồng với vạn linh mà thôi, hợp tác một chút thì cũng không đến lượt ngươi quản.”
Dương Thiên cảm thấy lời này của Lục lão vừa ra thì có một cỗ áp lực vô hình
đè nặng lên trên cơ thể hắn. Có điều không nằm ngoài khả năng gánh vác
của Dương Thiên, không đến nỗi phải để hắn cố hết sức. Dương Thiên vẫn
điềm nhiên tự tin nói.