Lâm Chính Vương lên tục huy búa đánh văng
các mũi tên nhưng đồng thời hắn cũng không thể tiến lên thêm bước nào
cả. Dương Thiên thì không ngừng kéo dài khoảng cách rồi từ xa oanh kích
mà đến.
Dương Thiên sử dụng huyền tiễn mặc dù không phải loại có
đẳng cấp cao nhưng có huyền khí gia trì thì bắn thủng hộ thể chân khí
chẳng phải điều khó khăn gì. Tốc độ của nó không quá vượt khỏi tầm phản
ứng của Lâm Chính Vương nhưng tài nghệ bắn tên của Dương Thiên không tồi cho nên Lâm Chính Vương rất khó né tránh, chỉ có thể không ngừng đón
đỡ.
Dương Thiên biết bắn tên thế này không đủ hạ Lâm Chính Vương
nhưng hắn chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian mà thôi. Ở phía chiến tuyến
bên kia, song hầu cùng Hoàng Kim Long Nghĩ đã đánh đến giai đoạn quyết
định rồi.
Chỉ thấy một nửa thân thể bên trái của Bạch Thạch Hầu bị xé toạc, trong khi đó Hoàng Kim Long Nghĩ đã mất đi bốn chân, cùng một
chân bị gãy không thể tái chiến.
Hắc Ảnh Hầu trông có vẻ không bị
thương gì nhưng cơ thể của nó nhỏ đi một vòng, xuống còn ngang bằng
Hoàng Kim Long Nghĩ chứ không phải cao hơn một cái đầu như Bạch Thạch
Hầu nữa.
Đột nhiên Lâm Chính Vương siết chặt hai tay lại, cây búa
trong tay phát ra ánh sáng màu nâu rực rỡ, ánh nâu dần dần theo các
đường hoa văn tỏa ra chói sáng, nhanh chóng biến thành màu cam rồi toàn
bộ chuyển sang màu vàng.
Hai tay của Dương Thiên nhanh như chớp
bắn liền ra mười mũi tên nhưng Lâm Chính Vương né tránh một phần, còn
lại chịu đứng sáu mũi tên cắm vào thân thể vẫn không chịu cắt đứt quá
trình tụ lực.
Dương Thiên chỉ cảm thấy một cảm giác nguy hiểm kinh khủng dấy lên, toàn thân bắp thịt căng cứng lại, linh hồn thịt chặt lại vô lực như bị hút xuống địa ngục. Dương Thiên nào dám chần chờ nữa, ý
niệm câu thông Thiên Phương Văn Khối, nới lỏng quyền kiểm soát của đại
trận phòng thủ, đồng thời không ngừng kết cấu ra huyền văn, mong muốn
tạo ra trận pháp phòng ngự một cách nhanh nhất.
Đồng thời cũng
muốn triệu hồi song hầu trở lại phòng thủ, nhưng Dương Thiên vừa mới
động niệm liền biết không kịp nữa rồi, bản thân chỉ có thể không ngừng
thông qua Truy Nguyệt Bộ chạy thẳng lên trên không trung.
“Tiểu tử, đi chết đi!”
Lâm Chính Vương giống như thuấn di, chớp mắt một cái liền đi đến khoảng
cách năm trăm mét trên không trung, lên đến đúng vị trí của Dương Thiên, búa lớn trên tay đã phát ra ánh sáng chói lọi, đồng thời một cỗ sức
mạnh khủng khiến rúng động không gian áp súc lại, khóa chặt Dương Thiên.
Một búa bổ ra giống như thiên tinh vẫn lạc, giống như đại nhật lao thẳng
xuống mặt đất, đánh thẳng vào trường cung, đập thẳng vào tư thế phòng
ngự của Dương Thiên.
Đông!!!
Không gian như mặt trống bị gõ
ra một tiếng vang lớn, Dưogn Thiên hóa thành một khỏa đạn pháo rời nòng, từ sáu trăm mét trên không trung lao thẳng xuống, đập thẳng vào đại
địa.
Uy lực cực mạnh của nó mang theo Dương Thiên xuyên sâu xuống
lòng đất, đi xa trọn vẹn ba trăm mét mới có thể ngừng lại. Đám người
khác còn đang đánh đến ngươi chết ta sống cũng không thể không ngừng lại nhìn về phía trung tâm của Lâm gia.
Lâm gia co diện tích không
nhỏ, dù sao nằm ở rìa ngoài thành, có mấy ngọn núi tách biệt, hình thành một khu vực tám dặm được trận pháp bao bọc. Nhưng bên trong đại trận
lúc này toàn bộ mặt đất đều đồng loạt nứt ra khe hở, đất đá nổ tung lên
bởi uy lực của một cú vừa rồi, vừa tạo thành các khe nứt dài, thay đổi
địa hình một cách đáng kinh ngạc.
Rắc!!!
Lớp màng bao bọc
của đại trận phòng hộ bắt đầu lan ra một đống vết nứt, giống như vỏ
trứng mong manh, bất cứ lúc nào cũng sẽ phá nát.
Hoàng Kim Long
Nghĩ xụi lơ xuống mặt đất, bị Hắc Ảnh Hầu giáng cho một cái tát, đem một chân nữa đánh gãy nát, vảy giáp lột tung tóe. Bạch Thạch Hầu nửa thân
rách rưới mở miệng gầm rú một tiếng dài, cánh tay còn lại lặn bồi thêm
vào mặt của Hoàng Kim Long Nghĩ một cú, đem khuôn mặt của nó đánh biến
dạng, bay ngược mấy chục mét.
Hoàng Kim Long Nghĩ cũng vô lực phản kháng, muốn kêu lên mà không thành tiếng, trong quá trình bay ngược đột nhiên thân thể không lồ vỡ ra thành một đống hạt huyền khí, một luống
sáng đặc thù bay lên trên cao, chui vào cơ thể Lâm Chính Vương.
Huyền linh chịu thương quá nặng, bị Lâm Chính Vương thu hồi vào trong linh hải rồi.
Huyết Nhật hơi giật mình nhưng động tác cũng không sai lệch, tiếp tục tấn
công mục tiêu của mình. Lâm Thương tâm tình hơi ba động một chút, bị
huyền linh của Lâm Quyết thừa cơ nắm được hành tung mà đánh trúng, thổ
huyết ra ngoài.
…
Song Hầu thấy Hoàng Kim Long Nghĩ bị tiêu
tán, ánh mắt lại tập trung lên người Lâm Chính Vương. Huyền giả mạnh
thật đấy nhưng khó lòng mà chống lại huyền linh lắm, nếu song hầu tấn
công thì Lâm Chính Vương khó mà cầm cực được, cho nên lão cũng thấy hơi
căng thẳng.
Ngay lúc này thân hình của Hắc Ảnh Hầu đột nhiên trở
nên mơ hồ, huyền khí tán loạn bay nhập vào Bạch Thạch Hầu, Bạch Thạch
Hầu thì chậm hơn đôi chút, huyền khí chậm rãi phiêu tán, giống như cơ
thể đang dần trở nên mơ hồ.
Có giấu hiệu của sự tan biến, không hề thấy chân linh rời bỏ huyền khí.
Lâm Chính Vương khóe miệng hơi nhấc, huyền linh tan biến chỉ có hai khả
năng. Một là huyền linh bị trọng thương dẫn đến sụp đổ, hai là huyền giả vẫn lạc. Song Đầu Bạch Thạch Hầu đang trọng thương nghiêm trọng, nhưng
vẫn chưa đến mức sụp đổ, vậy thì nguyên nhân chỉ có một mà thôi.
Huyền giả vẫn lạc.
Lại thêm bản thân huyền linh chịu thương không nhẹ nên tốc độ tiêu tan cực
nhanh, huyền linh tiêu tán cũng đồng nghĩa với việc đánh mất lực lượng,
đã không có sự uy hiếp gì rồi.
Có thể nói là Lâm gia đã thắng,
những người kia còn không đánh qua được thủ hạ của lão thì lão chẳng có
gì lo lắng cả. Vừa nghĩ đến đây, Lâm Chính Vương đảo mắt qua chiến
trường, mặc dù lão cũng bị thương tổn ít nhiều nhưng vẫn đủ dọn dẹp đám
đáng chết kia.
Chậm rãi muốn tiếp đất, Lâm Chính Vương đã chọn tốt mục tiêu dọn dẹp của mình, chính là Lâm Thương. Thủ đoạn của Lâm Thương có chút quỷ dị khiến cho Lâm Quết khó lòng giải quyết, hơn nữa năng lực như thế đã có thể uy hiếp đến lão trong tình trạng hiện tại.
Chiến pháp: Trảm quang!
Tám mươi mốt kiếm tề phát.
Trảm Quang cấp lưu thủy viên mãn mang theo tốc độ nhanh đến cực hạn, đem
toàn bộ uy lực mà Dương Thiên có thể phát ra, từ phía sau lưng chém tới
Lâm Chính Vương. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Dương Thiên giống như một u linh hắc khí bao
phủ một cách mờ nhạt, không hình không tiếng động rồi đột ngột khởi phát thế công với Lâm Chính Vương. Mặc dù vẫn có phòng bị nhưng Lâm Chính
Vương nào có thể phản ứng kịp với Trảm Quang, thân hình lập tức bị chém
từ sau lưng, bay thẳng lên trên không trung.
Cơ thể giống như một đóa hoa nở rộ, mỗi cánh hoa đều mang theo một màu đỏ tươi mỹ lệ vô cùng.
“Ngươi?”
Lâm Chính Vương sửng sốt, khóe miệng tràn ra máu tươi, khó có thể tin mà
nhìn Dương Thiên. Một đòn vừa rồi lão đã dồn toàn bộ sức mạnh, một cú
không thua sức mạnh của huyền linh huyền chân cảnh ngũ trọng đánh thẳng
vào Dương Thiên.
Làm sao Dương Thiên có thể sống sót cơ chứ.
Dương Thiên cũng không có ý định dài dòng gì với Lâm Chính Vương, khóe miệng
của hắn cũng tràn ra máu tươi, cánh tay có chút run rẩy, quần áo xé nát
đôi ba chỗ, trông kém phong độ không tả nổi. Cánh tay của Dương Thiên
hơi vươn ra ngoài, ý niệm phát động.
Huyền linh thuật: Thạch Thứ.
Mười mấy cái chông đá đột ngột mọc thẳng lên, đâm xuyên qua cơ thể Lâm Chính Vương, đem hắn treo giữa không trung.
Phốc!!!
Lâm Chính Vương hai mắt nhìn chòng chọc Dương Thiên, ánh mắt đến chết cũng không nhắm lại.
Lâm gia lão tổ Lâm Chính Vương.
Vẫn lạc!
Dương Thiên thở nhẹ một hơi, Song Đầu Bạch Thạch Hầu hóa thành hình dáng nhỏ
bé rơi vào trên vai của Dương Thiên, bộ dáng có chút thảm liệt, đồng
thời thở phì phò giống như sắp bị mệt chết.
Dương Thiên mỉm cười xoa xoa đầu nó rồi thu vào trong linh hải.
Két! Băng!!!
Đoản kiếm trong tay của Dương Thiên lộ ra một vết nứt, vết nứt kéo dài theo toàn bộ lưỡi kiếm, vỡ nát tan tành.
Dương Thiên lắc đầu buông xuống chuôi kiếm, đồng thời một tay đưa lên xoa xoa ngực của mình. Đòn vừa rồi không phải vượt qua dễ dàng đâu, kém chút là Dương Thiên mất mạng rồi.
Nếu không phải Dương Thiên quả quyết
thay đổi huyền trận từ cấp sáu chuyển xuống cấp năm rồi tạo thành kịp
lúc búa lớn đập xuống thì có khi hắn toi mạng rồi.
Có huyền trận
phòng thủ rồi còn dồn toàn lực để đỡ đòn, cuối cùng huyền binh cấp năm
cũnh bị hủy, cơ thể còn gãy mấy cái xương sườn mới có thể toàn mạng
được. Dương Thiên đã phải nhanh chóng chặt đứt huyền trận liên kết Bạch
Thạch Hầu rồi rút Ảnh Yêu trở lại, Ảnh Hóa cơ thể mới miễn cưỡng giữ
được tính mạng, không bị một đòn trở thành thịt nát.
Sau đó giả
tượng huyền linh tan biến, sử dụng ảnh hóa, tuyệt khí phối, vô thanh bộ
tiếp cận Lâm Chính Vương tung ra đòn kết liễu. Một loạt thao tác đều là
đi trên bờ vực sinh tử, đủ thấy trận chiến này nguy hiểm thế nào, Lâm
Chính Vương gần như đè ép Dương Thiên chứ không phải là một trận đấu cân sức đâu.
Qua trận chiến này Dương Thiên mới nhận ra thiếu xót
chết người của mình, hắn không có bản mệnh huyền binh, không thể dẫn dắt sức mạnh huyền linh giống đòn cuối cùng của Lâm Chính Vương như thế,
đấy là sai lầm kém chút để hắn chết rồi.
Nhưng mà sức mạnh nguyên
bản của Dương Thiên cũng không cao, cho dù có bản mệnh huyền binh thì
cũng không tăng chiến lực lên bao nhiêu đâu, có khi còn không bằng huyền binh cấp sáu đâu.
Hắc khí bao phủ Dương Thiên, cơ thể của hắn
đang chậm rãi được chữa trị lại, chí ít bắt đầu có thể chiến đấu tiếp
rồi, ánh mắt của Dương Thiên nhìn ra xung quanh một lượt.
Vì Lâm
Chính Vương vẫn lạc, các thủ hạ của lão đồng thời run lên một cái, khóe
miệng tràn ra máu tươi, đám người của Hồng Nhật không để lỡ cơ hội này,
lập tức tung ra đòn sát thủ, đoạt đi tính mạng của đám này.
Lâm
Quyết khuôn mặt lạnh lùng, huyền linh đánh ra một chưởng vào Lâm Thương, Lâm Thương rút lui một bước, thân hình hòa vào trong không trung, sử
dụng ra vô ảnh bộ cùng tuyệt khí phối ẩn nặc vào trong trời đất.
Lâm Thương bứt tốc lao tới Lâm Quyết khi thấy lão có vẻ đang lui lại, huyền linh của Lâm Thương bám chặt trên vai của hắn, đồng thời phát ra một cỗ ba động huyền bí.
Chân linh thuật: Cộng Thanh.
Bàn tay của
Lâm Thương hóa chưởng đánh thẳng vào lồng ngực của Lâm Quyết, nhưng đồng thời một luồng sáng từ trong cơ thể của Lâm Quyết cũng truyền ra, thân
hình của hắn giống như lưu quang bắn thẳng lên trời cao, trong chớp mắt
liền biến mất không thấy.
Dương Thiên nhíu lông mày một cái, trong lòng không khỏi buồn bực.