Thời gian một năm qua đi,
chiến tranh dần bước vào giai đoạn cầm chừng, không còn những trận đánh
dồn dập mỗi ngày vài lần tiến công nữa. Hiện tại đôi bên giằng co nhau
giữa hai đầu Bạch Đằng, nhiều thì năm ngày một cuộc chiến, ít thì ba
ngày một trận nhỏ.
Tình hình thương vong cũng đã bớt căng thẳng,
đi qua thời gian dài tẩy lễ dưới chiến trận và máu tươi, các binh lính
cũng trưởng thành hơn rất nhiều, không dễ dàng vong mạng tại sa trường
nữa.
Sư đoàn bốn, lữ đoàn một.
Đây là một đơn vị khá đặc thù của quân khu Bắc Bình Quan, không giống như các lữ đoàn khác, lữ đoàn
một toàn bộ đều là huyền giả, tu vi thấp nhất cũng phải đạt đến huyền
biến cảnh mới có tư cách tham gia vào trong lữ đoàn này.
Một năm
trước, các học viên của Thiên Nam Học Viện chính là được điều đến tham
gia vào lữ đoàn này, hoặc đến Thiết Huyết Quân Khu tham gia vào một lữ
đoàn tương tự.
Vừa tới liền được đặc cách giữ chức từ tiểu đội
trưởng trở lên, đặc biệt những nhân vật trên Phong Vân Bảng còn nắm giữ
chức vụ Tiểu Đoàn Trưởng lẫn Trung Đoàn Trưởng, điều này làm cho các
binh lính cực kỳ bất bình.
Một đám nhóc con chưa từng mang binh
đánh giặc, chưa từng ra chiến trường lấy tư cách gì để chi huy bọn họ cơ chứ. Một đám nhóc mười mấy hai mươi tuổi không thông chiến trận, không
tinh binh pháp mà giao chức vụ chỉ huy thì không khác gì đem mạng của
mình vứt đi cả.
Cả quân khu khi ấy loạn hết cả lên, nay tranh mai
đấu để quyết chọn ra người lãnh đạo phù hợp. Đám học viên cũng là dạng
người mang ngạo khí, cũng không coi trọng các binh lính, một bộ dáng ta
có thể lo liệu tất cả khiến cho mâu thuẫn khó lòng mà điều hòa được.
Càng không thể phủ nhận được là đám học viên này không có kinh nghiệm trận
mạc, không thấu cách dùng người. Ngoài một số nhân vật đặc biệt ra thì
đúng là không thích hợp làm chỉ huy. Cho nên Quân Khu cũng đành dùng
quân lệnh ép buộc, đồng thời cho các binh lính có cơ hội cạnh tranh chức vụ.
Sau một năm náo loạn không yên, thế cục tạm thời ổn định, các chức vụ cũng được nắm giữ hơn ba tháng mà không có sự thay đổi.
Quả nhiên các học viên đều bị binh lính khác ép xuống, muốn lên làm chỉ huy cũng khó khăn. Chỉ có chút học viên đặc thù là lấy được sự tán thành từ cấp trên và cấp dưới, vững chân trong hàng ngũ chỉ huy.
…
Dương Tiềm Ngạn hồng y như máu, tà áo phấp phới rung động dưới bộ giáp trụ.
Một tay nàng nâng bình rượu, các ngón tay thuôn dài như ngọc điêu, bàn
tay chậm rãi nghiêng xuống, dòng rượu nồng đậm chảy xuống mùi thơm cay
nồng tỏa ra bốn phía.
Mái tóc của Dương Tiềm Ngạn buộc cao, mấy
lọn tóc tại hai bên thả bay trong gió, khuôn mặt lại bớt mấy phần non
nớt thay bằng mấy phần thành thục cùng gió sương.
“Chiến sự bất thường, quân mạng long đong. Các đồng chí an nghỉ đi...”
Cờ xí phấp phới, trước mặt Dương Tiềm Ngạn là hơn mười thanh kiếm cắm
thẳng mắt đất, lưỡi kiếm đứt gãy không chịu nổi, mỗi chuôi kiếm lại được đặt lên một mũ giáp, từng cái chỉnh chỉnh tề tề lặng thinh một góc trên chiến trường.
Tiếng cảm khái của Dương Tiềm Ngạn nặng nề như núi, hòa quyện vào vị gió đặc hữu của chiến trường kéo theo nhiều thê lương.
Phía sau Dương Tiền Ngạn cũng đứng lấy hơn hai mươi binh lính khác, mỗi
người đều mang theo khuôn mặt trầm lắng, có nặng nề cùng chút thê lương. Bọn họ đều là binh lính lâu năm, ở tại trên chiến trường này mười năm
trở lên, dù bình thường không thường đại chiến nhưng cũng gọi là người
có kinh nghiệm dày dặn.
Sinh tử của binh lính đối với bọn họ đều
đã thấy nhiều, nhưng mỗi lần đều cho họ cảm xúc nặng nề, dành hết sự tôn kính gửi đến những người đồng đội nằm xuống. Máu thịt rải nơi biên
cương giữ tổ quốc toàn vẹn.
“Đoàn trưởng, bớt đau lòng.”
Bàn Luân đứng tại phía sau, ngay sát với Dương Tiềm Ngạn, khuôn mặt của hắn có mấy phần cứng nhắc nhưng trong ánh mắt chứa đựng ôn nhu nồng nàn
cũng không thể gạt được người khác.
Dương Tiềm Ngạn chậm rãi đổ
cạn bình rượu, sau đó thái độ nhất chuyển, tư thái chợt trở nên cứng rắn cùng quyết liệt, khí thế lăng thiên bá đạo mà nói.
“Trên chiến trường khó lường sinh tử, các vị vì ta mà chết, ngày sau ta đích thân chém Kha Cổn, vì các vị mà báo thù.”
Khí thế mà Dương Tiềm Ngạn bùng lên thình lình đạt đến huyền chân cảnh,
chân khí ổn định cuộn vòng chứng tỏ đã đột phá một thời gian, căn cơ vô
cùng vững chắc.
Đám binh lính phía sau đồng loạt rút kiếm, khí thế ngút trời, âm thanh đồng nhất mà nói.
“Vì các vị báo thù!”
“Báo thù!”
“Báo thù!”
Không gian sau một tràng rung động cũng hơi ngừng lại một chút, khung cảnh
một mực kéo ra xa, chỉ còn tiếng sóng nhẹ vỗ của sông Bạch Đằng, nước
chậm rãi rút xuống báo hiệu một ngày sắp hết.
“Được rồi, trở về thôi.”
Dương Tiềm Ngạn khoát tay, đội ngũ cũng hướng doanh trại đi trở về, mỗi người đều hiện ra bóng dáng kéo dài trên mặt đất. Bàn Luân vẫn đứng gần sau
Dương Tiềm Ngạn, một hồi mới hỏi.
“Đoàn trưởng, không trở về sao?”
“Ngươi dẫn bọn họ trở về trước đi.”
Bàn Luân nhíu chặt lông mày nhưng cũng không phản bác, chắp hai tay cáo lui rồi cùng đội ngũ trở về, cả một vùng thê lương chỉ còn Dương Tiềm Ngạn
đứng đó một mình.
Không biết qua bao lâu, Dương Tiềm Ngạn lạnh
nhạt nói. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Ngươi không định ra sao?”
Gió chiều vẫn lạnh
thổi, không hề có một chút tiếng động nào vang lên cả. Dương Tiềm Ngạn
không vội, ánh mắt của nàng nhìn về phía trời chiều không biết suy nghĩ
điều gì.
Sau lưng nàng chẳng biêt bao giờ bốc lên một luồng hắc
khí, hắc khí xoay tròn phập phù như đốm lửa, không qua bao lâu thì hắc
khí liền rút lui lộ ra một thân ảnh đứng trong đó.
“Một năm không gặp, Ngạn tỷ thay đổi rất nhiều.”
Dương Tiềm Ngạn cũng không xoay người, ngữ khí không có nhiều trập trùng, chỉ bình đạm mà nói.
“Hơn một năm ngươi cuối cùng cũng chịu xuất hiện.”
Dương Thiên.
Người đến chẳng phải ai khác mà chính là Dương Thiên, mất một thời gian kha
khá hắn cũng đến được biên cảnh, đồng thời tốn mấy ngày lợi dụng trận
chiến giữa hai bên để thuận lợi tiến về Vân Lan Vương Triều.
Dù
không dám nói là bản thân có thể ẩn nấp tuyệt đối nhưng có lẽ không có
ai phát hiện ra hắn, dù sao tọa trấn biên cảnh bên phía Đường Đô cũng
chỉ là huyền phủ cảnh, chỉ cần không ở quá gần thì còn lâu mới cảm ứng
thấy Dương Thiên.
Bên phía Vân Lan thì khác, Bắc Bình Quân Khu –
Bắc Bình Quan chính là địa bàn của Bắc Bình Vương, một vị Vương Giả hàng thật giá thật cho nên Dương Thiên cũng không mạo hiểm vượt thành. Nếu
bị cho là do thám rồi bị đánh cái chết tươi thì Dương Thiên không biết
đi đâu mà kêu oan đâu.
Cho nên Dương Thiên mới đánh động Dương Tiềm Ngạn, mới có cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
Dương Tiềm Ngạn cũng đến huyền chân cảnh rồi, tốc độ tu luyện nhanh đến Dương Thiên líu cả lưỡi. Phải biết là cả hai khải linh cùng một ngày, Dương
Tiềm Ngạn chỉ dùng thời gian hai năm đã đạt đến huyền chân cảnh rồi,
thậm chí nếu không phải tìm cách giải quyết Âm Dương Nghịch Giao Thể thì nàng còn có tiến cảnh kinh khủng hơn nhiều.
Đủ để thấy những
người mang thể chất đặc thù chính là thiên tài của giới tu luyện, chẳng
qua tỉ lệ để bọn họ sống xót quá thấp mà thôi.
Dương Thiên biết
được tình hình của Dương Tiềm Ngạn từ miệng của Quách Kỳ rồi, nàng cũng
nhờ Quách Kỳ mà đạt được chuyển cơ cho vận mệnh của mình, lấy được biện
pháp gì đó từ Tiên Long Bí Cảnh có thể giúp nàng giữ gìn mạng sống.
Mặc dù biết qua bình hình nhưng Dương Thiên vẫn thật sự quan tâm mà hỏi thăm.
“Thể chất của tỷ thế nào rồi?”
Dương Tiềm Ngạn xoay người, khí tức của nàng hiện tại hết sức bình đạm, lãnh
tĩnh một cách khó hiểu, đồng thời huyết tinh chi khí cùng sát khí khá
tràn ngập lại giống như chỉ có ý mà không có chất không hề lộ ra cuồng
bạo. Nói chung bản thân của Dương Tiềm Ngạn đã hỗn loạn rồi mà lúc này
còn hỗn loạn hơn nhưng biểu hiện ra ngoài lại an tường một cách quỷ dị.
Dương Tiềm Ngạn hơi nâng lên một nụ cười, cả người thong dong lời nói nhẹ
nhàng như gió thoảng, không chút để tâm mà nói cho Dương Thiên.
“Lợi dụng huyết sát chi khí cùng nguyên dương triệt tiêu lẫn nhau. Mặc dù
thực lực tăng lên chậm chạp, tinh thần có chút gánh nặng nhưng còn lâu
mới chết được.”
Đối Loạn Thể trọng ở chữ “Loạn” không những loạn
thể còn loạn thần, mỗi ngày mỗi đêm đều chịu đau đớn xé toạc làm sao mà
“bình thường” cho được. Nhưng trạng thái của Dương Tiềm Ngạn hiện tại đã khá tốt rồi, chưa bị phát điên chứng tỏ biện pháp của Quách Kỳ hữu
hiệu.
Nhưng Dương Thiên biết nhiều hơn nàng nghĩ đấy, theo như lời của Quách Kỳ thì Dương Tiềm Ngạn chỉ còn mười tám năm nữa, nếu mười tám năm sau không thể thành Vương Giả thì cuộc đời nàng chính thức chấm
dứt, thần tiên cũng không cứu nổi.
Đáng lẽ nàng có thể sống thêm
mấy lần “nghịch chuyển” nhưng một khí bước lên con đường này thì chính
là một con đường một chiều, không có lối quay đầu, thành thì sống không
thành thì chắc chắn phải chết.
“Ta muốn thấy huyền linh của tỷ.”
Dương Thiên đề nghị. Mà Dương Tiềm Ngạn cũng không từ chối, nàng nghe tới câu nói đó thì đã hiểu là Dương Thiên biết nhiều hơn nàng nghĩ rồi, lừa gạt không nổi.
Một mùi máu tanh nồng đậm cùng với một đống suy nghĩ
hỗn loạn chợt nổi lên theo đó một cỗ huyền khí chậm rãi thai nghén,
không qua mấy giây Dương Tiềm Ngạn liền triệu hoán ra huyền linh của
mình.