Dương Thiên áp lực của Trầm Chấn Y gây ra là cực lớn, cứ đà này thì
Dương Thiên chịu thêm một chút thời gian nữa có khi cơ thể bị lực lượng
xung kích này xé rách mất.
Dương Thiên cũng không kinh hoảng, cơ
thể đột nhiên vỡ tan, hóa thành một chùm hắc khí cuồn cuộn như từng hạt
cát cấu tạo thành, đây chính là Hắc Ảnh bị xung kích chấn nát thành
nhiều mảnh.
Cơ thể của Dương Thiên nhanh như chớp, xâm nhập vào
trnog mặt đất, biến mất không thấy gì nữa. Trầm Chấn Y không có kinh
ngạc gì, mũi kiếm chém thẳng vào bóng đén trên mặt đất, cũng may là
Dương Thiên thoát đi nhanh chóng.
Thân hình hiển lộ cách vị trí cũ hơn nghìn mét, hắc khí quấn quanh thân thể, một vết xước nhỏ trên gò má của Dương Thiên nhanh chóng khép lại, biến mất như chưa từng xuất hiện. Ánh mắt của Dương Thiên rơi vào trên người của Trầm Chấn Y, hoặc nói
đúng hơn là thành kiếm trên tay của hắn.
Một kiếm vừa rồi rõ ràng
không chém trúng Dương Thiên nhưng kiếm ý xung quanh thân kiếm dạt dào
hiển lộ thành từng lưỡi dao mỏng, chạm vào Dương Thiên vạch ra một vết
máu nhỏ.
Nhưng đấy không phải điều đáng để Dương Thiên để tâm, cái chính là thanh kiếm của Trầm Chấn Y rất quái lạ, cảm giác của Dương
Thiên thấy nó giống như là một con huyền linh thay vì là kiếm, mặc dù
nhìn đi nhìn lại thì vẫn chắc chắn đó là kiếm chứ không phải là huyền
linh.
Trầm Chấn Y tạm ngưng thế tiến công, ánh mắt đối không giao
lưu với Dương Thiên. Công nhận lầ Dương Thiên mạnh thật, so với khi còn ở trong bí cảnh phải mạnh hơn nhiều, đủ để cùng huyền giả huyền chân cảnh sánh vai.
Nhưng cũng chỉ có thế, không biết Dương Thiên làm được
bằng cách nào khi mà hắn không có huyền linh phụ trợ hay chân ý. Ở huyền chân cảnh, huyền khí thăng cấp thành chân khí, đây là sự nhảy vọt về
chất cho nên huyền biến cảnh rất khó mà phá lớp phòng ngự bằng chân khí
được.
Dương Thiên lại hoàn toàn coi nhẹ sự chênh lệch này mà không cần có chân ý phụ trợ, thật sự không hiếu kỳ cũng không được. Bình
thường huyền biến cảnh muốn phá chân khí hộ thể chỉ có một cách.
Lấy lượng đối chất.
Lợi dụng chân ý và lượng lớn huyền khí để công kích. Cách này vẫn yêu cầu
lĩnh ngộ chân ý thôi, từng tia chân ý đã nhiễm vào trong huyền khí khiến cho bản chất của huyền khí được tăng lên, rồi lấy một số lượng khổng lồ đề cân bằng với chân khí.
Nếu nói huyền khí giống như nước thì
chân khí giống như băng, khác biệt là từ thể lỏng sang thể rắn. Cùng một lượng như nhau thì băng rắn chắc hơn nước rất nhiều. Muốn dùng nước phá băng thì cần một lượng khổng lồ, mà huyền biến cảnh chưa chắc có đủ
lượng nước để làm điều đó. Thậm chí có đủ mà không thể tập trung lại
được thì cũng vô ích.
Nhưng nếu trong nước của huyền biến cảnh có
lẫn lộn theo các mảnh băng nhỏ, thì lúc công phá sẽ giảm đi được lượng
nước đáng kể và dễ dàng hơn nhiều lần. Đây chính là nguyên lý để có thể
phá được chân khí hộ thể của huyền chân cảnh.
Nhưng Dương Thiên
không có chân ý, Dương Thiên chỉ đơn thuần dựa vào lượng để thủ thắng,
nhưng công kích của Dương Thiên lại dễ dàng xé bỏ chân khí, thật sự là
làm cho Trầm Chấn Y khó hiểu.
Đương nhiên Dương Thiên sẽ không nói
cho Trầm Chấn Y biết huyền khí của Dương Thiên thông qua băng hỏa ngọc
rèn luyện đã sớm có thể tổn hại được chân khí. Hơn nữa chính Dương Thiên cũng không biết được Lưỡng Nghi Tâm Kinh đã phát huy tối đa lợi ích mà
Băng Hỏa Ngọc mang lại thì mới có được uy năng như hiện tại.
Lại
thêm thời gian dài áp xúc huyền khí như thế, chất lượng huyền khí của
Dương Thiên đã đạt đến mức độ cực cao, nếu nói huyền khí bình thường là
dầu thì huyền khí của Dương Thiên không khác gì thủy ngân cả, việc phá
được chân khí là điều không có gì lạ.
Những thay đổi này diễn ra
chậm rãi, mỗi phút mỗi giây đều tăng cường một chút xíu nên Dương Thiên
mới cảm thấy nó vô cùng hiển nhiên, không hề phát giác ra. Nhưng lọt đến mắt người khác thì vô cùng quái lạ, giống như Trầm Chấn Y hiện tại đang đánh giá vậy.
Sở dĩ Trầm Chấn Y chặn lại Dương Thiên bởi vì hắn
rất nghi hoặc tại sao Hùng Lâm Bá Vương lại nhận biết Dương Thiên, phải
chăng hai người này là đồng bọn gì đó rồi có kế hoạch chăng.
Ở
trên người của Dương Thiên, Trầm Chấn Y có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng kinh khủng, bạo ngược cùng hỗn loạn, mặc dù hơi khác nhưng vẫn có điểm giống với khí tức của Hùng Lâm Bá Vương, cho nên Trầm Chấn Y không thể không dò xét được.
Gặp Dương Thiên dù là chuyện ngoài ý muốn nhưng Trầm Chấn Y cũng không bỏ qua, thêm cả Ninh Trung Kiên kia hắn
nhất định sẽ tìm tới, xác nhận hoàn toàn Hùng Lâm Bá Vương đã chết thì
hắn mới yên lòng được.
Dương Thiên khó đối phó cũng là nằm trong
dự tính của Trầm Chấn Y, cho nên trận này không đánh là không thể được.
Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả
nha
Chân linh thuật: Tật Phong.
Huyền linh thuật: Ảnh Hóa.
Huyền linh thuật: Thiên Cang.
Trầm Chấn Y biến thành một cơn gió, lưu lại từng đợt ánh xanh trên không
trung kéo dài thành một đường sáng lao vút đến. Dương Thiên lại hóa
thành một đường tàn ảnh màu đen, cả hai giống như hai con rắn quấn quanh nhau lao vút qua đại địa, mỗi lần va chạm vào nhau là một lần bắn tung
ra tia lửa.
Lực lượng cùng tốc độ của Trầm Chấn Y so ra mà mạnh
hơn huyền chân cảnh nhất trọng thông thường rất nhiều, ít nhất mạnh ra
gấp rưỡi. Không phải so với huyền giả mà là so với huyền linh mạnh ra
gấp rưỡi. Tốc độ ít nhất cũng đạt đến bốn trăm mét mỗi giây, mỗi kiếm
chém ra cũng nhanh không thua gì Dương Thiên sử dụng Trảm Quang.
Sức chiến đấu như thế đã vượt qua huyền chân cảnh cấp hai thông thường rồi, chỉ kém huyền chân cảnh cấp hai đỉnh phong một chút thôi.
Dương
Thiên cũng không phải dạng vừa, thông qua một năm không ngừng bổ túc thế mà có thể dùng thân thể đánh ngang ngửa với Trầm Chấn Y, mặc dù không
nói là cổ kim không ai bằng nhưng chắc chắn là trên đời hiếm thấy.
Keng! Keng!
Trầm Chấn Y cùng Dương Thiên kéo dài chiến trường ra cách vị trí ban đầu
mười dặm, cả hai triền đấu mấy nghìn chiêu cũng không ai chiếm được ưu
thế tuyệt đối nào, có chăng thì cơ thể của Dương Thiên hơi đạt đến điểm
giới hạn thôi.
Ảnh Hóa có thể giúp thể chất của Dương Thiên tăng
cường thêm rất nhiều, ở dưới dạng nguyên tố hóa thì mọi tổn thương vật
lý đều bị yếu bớt đi rất nhiều, lại thêm Thiên Cang tăng cường ba chiều
thuộc tính đủ để Dương Thiên thỏa thích phát huy.
Nói không ngoa thì đây là chiến lực mạnh nhất của Dương Thiên trong trạng thái bình thường.
Dương Thiên cùng Trầm Chấn Y tách ngược nhau mà ra, Trầm Chấn Y rung nhẹ cánh tay cầm kiếm, thanh kiếm trên tay chậm rãi chuyển thành màu đen, giống
như những hạt sắt không ngừng tích tụ lại thành một thanh trườg kiếm,
trầm trọng như núi.
“Chiến lực của ngươi rất bất thường. Đáng để ta ra tay toàn lực.”
Dương Thiên hừ lạnh, hắn cảm nhận được khí thế của Trầm Chấn Y không ngừng
tăng lên, đã nhanh vượt lên gấp đôi rồi nhưng vẫn không có dấu hiệu
ngừng lại. Mãi cho đến khi đạt đến gấp bốn lần huyền chân cảnh cấp một
thì mới ổn định lại.
Cũng tức là ngang ngửa với một huyền linh bình thường ở huyền chân cảnh cấp ba.
Năng lực vượt cấp mà chiến mạnh đến đáng sợ. Phải biết đây cũng chỉ là khí
thế quy đổi ra tốc độ cùng lực lượng, còn phương diện chiến lực còn liên quan đến kỹ xảo, cảm xúc, thuộc tính huyền linh, thuộc tính huyền khí,
tương sinh tương khắc...rất nhiều yếu tố khác mới có thể phân ra thắng
bại được.
Dương Thiên không trông thấy huyền linh của Trầm Chấn Y
đâu cả, khí thế cuồn cuộn kia rõ ràng bốc lên từ cơ thể của hắn, không
biết điều này có ý vị là gì. Dương Thiên híp mắt, Cấm Đồng phát động,
toàn bộ thế giới đột nhiên thay đổi, giống như lâm vào chiều sâu âm bản
của chính nó, dòng chảy của huyền khí hiện ra trong mắt của Dương Thiên.
Ánh mắt của hắn nhìn đến thanh kiếm trên tay của Trầm Chấn Y...mặc dù hình
kiếm, có thực chất nhưng rõ ràng đó lại là huyền linh “biến ảo” mà
thành.
Dương Thiên không biết sử dụng từ gì cho hợp lý, có thể
không phải là “biến ảo” mà là “biến hóa” hoặc đại loại thứ gì đó tương
tự như vậy. Nhưng tất cả đều chỉ ra rằng thanh kiếm trên tay của Trầm
Chấn Y là huyền linh.
Phát hiện ra cái này không khỏi làm Dương
Thiên kinh ngạc trong lòng. Huyền giả ai cũng biết rằng huyền linh là
linh phách của yêu thú để lại sau khi chết, mang theo phần “hình” cùng
đặc tính rồi bị huyền giả luyện hóa thành huyền linh để thu lấy sức
chiến đấu.
Nhưng thanh kiếm trên tay của Trầm Chấn Y lại là Huyền Linh? Điều này làm Dương Thiên không thể không kinh ngạc được.
Hắn biết vạn vật có linh, theo lý thuyết thì cái gì cũng có thể làm huyền
linh được, nhưng vấn đề ở chỗ những vật thông thường Linh còn chưa
“ngưng hình”, yếu ớt đến dễ dàng có thể tiêu tán mất, thế thì lấy gì mà
luyện hóa.
Kể cả Bán Vương Binh như Tản Vân Đao hay Thiên Phương
Văn Khối đi chăng nữa, chỉ cần bản thân bị hư hại thì khí linh cũng bị
tổn thương, nếu như huyền binh bị hủy thì khí linh cũng tiêu tan ngay.
Thế Trầm Chấn Y lại lấy đâu ra Kiếm Huyền Linh như thế?
Dương Thiên kinh ngạc cùng hiếu kỳ nhưng Trầm Chấn Y lại đâu quan tâm Dương
Thiên nghĩ gì, bản thân vung kiếm tấn công đến...tốc độ thình lình đạt
đến gần gấp đôi vận tốc âm thanh.
Trong mắt của Dương Thiên cũng
chỉ có thể trông thấy được một đường tàn ảnh chứ không bắt kịp cái tốc
độ kinh người này, cơ thể của hắn kịp phản ứng lại thì kiếm của Trầm
Chấn Y đã sát đến cổ của Dương Thiên rồi.
Rầm!!!
Núi rừng
rung chuyển, một khe rãnh kéo dài hơn hai trăm mét xẻ ngang mặt đất,
kiếm khí tung hoành xoắn nát mọi vật trên đường đi của nó thành mảnh
vụn.